Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 541: Dù sao vẫn phải lấy tu hành làm trọng (2)




Sắc mặt Mạnh thái sư cũng biến đổi, không rõ tâm trạng, lát sau ông mới lên tiếng: "Ta đã nghe nói đến chuyện ở Định Đỉnh Sơn, cũng biết Lữ Phi hạ lệnh điều toàn bộ cao thủ trong cung đến đó. Ngay cả phụ hoàng ngài cũng đã đến Định Đỉnh Sơn. Ta cũng từng suy đoán liệu đó phải là người do tiểu hoàng tử tìm đến để giúp bày cục hay không. Nhưng vô dụng, cao thủ trong Ô Trì Quốc nhiều như mây, phụ hoàng ngài còn có tu vi thâm hậu. Một trận sư nho nhỏ liệu có thể giúp được gì cho ngài?"

Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ai bảo tiên sinh muốn giúp ta?"

Y nhìn thẳng vào mắt Mạnh thái sư: "Ngay từ đầu tiên sinh đã nói rất rõ rằng ngài ấy không giúp được ta, chỉ có tự ta giúp chính mình. Hiện giờ ngài ấy coi mình làm mồi nhử, cầm chân những người đó ở Định Đỉnh Sơn, là đã tạo ra một cơ hội để ta tự giúp mình!"

Mạnh thái sư do dự: "Ngài..."

Sắc mặt tiểu hoàng tử vô cùng kiên định, gương mặt non nón dưới ánh nến chiếu rọi lại hiện ra các đường viền sắc nét, y nói với giọng thật nhỏ: "Tiên sinh nói rất đúng, so với việc ta nhờ ngài ấy cứu, thì chẳng thà tự ta cứu mình. Chỉ khi nào ta đoạt được ngai vị, mới có thể hạ chiếu lệnh cho phiên trấn tứ phương và tám vị đại tướng ra tay chém yêu phi. Từ đó thật sự giải được tai kiếp này cho Ô Trì Quốc!"

Mạnh thái sư nghe vậy, hỏi với sắc mặt nặng nề: "Đứng trước ba đại Kim Đan, tiên sinh của ngài... liệu có thể chống đỡ được bao lâu?"

Tiểu hoàng tử nghe thấy mấy chữ "ba đại Kim Đan", cũng biến sắc. Qua một lát, y chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Ta tin vào td!"

Mạnh thái sư im lặng, rõ ràng là ông không tin!

Tiểu hoàng tử bỗng nở nụ cười, nhìn cữu công của mình, nói: "Điểm mấu chốt là, ta vừa trở về thành đô đã tìm ngay cữu công ngài để đóng cửa mật đàm, còn mang theo mẫu hậu của ta... Ngài có thể giúp ta, cũng có thể không giúp ta, nhưng ngài tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ, sau khi ta rời khỏi đây, ngài có thể phủi sạch được mối liên quan này không?"

Ánh mắt của Mạnh thái sư bỗng nghiêm túc hẳn lên.

Sáng sớm hôm sau, tiểu hoàng tử theo Mạnh thái sư hồi cung, nói là nhận lệnh của Lữ Phi, tự nguyện hồi cung tiếp nhận cấm túc. Lúc này trong cung trống trải không người, các cao thủ đều không có ở đây, không bị ai nghỉ ngờ. Lúc đi đến điện Chính Đức, tiểu hoàng tử đột nhiên hô lên một tiếng, các cao thủ của Hỏa Vân Lĩnh, Cự Giao Môn và Linh Lung Tông lẫn trong tùy tùng của Mạnh thái sư đồng loạt xuất hiện, nhanh chóng giết sạch thuộc hạ bên cạnh Lữ Phi, khống chế hoàng cung.

Sau đó, dưới sự bảo hộ của các tiên môn, tiểu hoàng tử lập chiếu xưng đế, tiến hành tế cung tế tổ.

Thời gian tế tổ cần ba ngày!

Lúc này, ba đại Kim Đan đã bay lên giữa không trung, đối diện với đại trận lơ lửng trên Định Đỉnh Sơn, triển khai sự trấn áp mãnh liệt!

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uy lực to lớn khó mà diễn tả nổi làm lay động cả Định Đỉnh Sơn.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Phương Nguyên âm thầm cắn răng, lấy ra trận kỳ cuối cùng, ánh mắt hắn cũng rất nghiêm túc: "Nên tu hành rồi!"

"VútI" Trận kỳ cuối cùng vòng quanh hắn hai vòng, rồi khẽ bay vút ra ngoài, vừa vặn

cắm đúng vào vị trí cách hắn ba trượng. Đó là một mắt trận của tụ linh trận do Phương Nguyên tự mình bày ra, cũng là cốt lõi của toàn bộ đại trận.

Làm xong mọi việc, hắn mở nắp hồ lô ra!

Bên trong hồ lô tản ra hơi nước mỏng manh, cảm giác này giống như đang đứng đối diện với một hồ nước. Nước trong hồ gợn sóng lăn tăn.

Linh quang chọt lóe lên, một con cá chép đen nhảy ra ngoài. Người nó tỏa ra linh quang chói lòa, định xuyên qua hư không bay đi.

"Còn muốn chạy?”

Phương Nguyên giơ tay lên, viết một chữ "Cấm' lên không trung, rồi chỉ về phía người con cá chép đen.

Ngay lập tức có từng đạo trận quang từ dưới mặt đất tuôn ra, bao quanh người con cá chép đen. Từ trên trời nhìn xuống có thể thấy được trận quang này. có hình dạng tương tự với chữ "Cấm" mà Phương Nguyên vừa viết ra. Còn con cá chép đen lại bị trận quang vây vào giữa, thân hình đang nhanh nhẹn nhất thời bị ảnh hưởng. Cả người nó dường như nặng thêm gấp mấy chục lần, không ngừng vùng vẫy trong không trung...

Nhưng trận pháp này chỉ nhốt nó được một chớp mắt. Nó chỉ giùng giằng trong trận một chút rồi lại nhanh chóng ngóc đầu lên như muốn trốn ra ngoài.

'Thoạt nhìn chỉ là một con cá chép đen hình dáng xấu xí, nhưng trên người lại tản ra linh khí đồi dào khó mà tưởng tượng nổi. Với tu vi Trúc Cơ tầng hai của Phương Nguyên, lại không thể hoàn toàn trấn áp được nó, thậm chí còn có cảm giác bị nó ép lại. Bình thường nếu không phải dựa vào chiếc hồ lô vỏ xanh trấn áp nó, thì thủy mạch chỉ linh này quả nhiên là thích đi thì đi, cấm trận bình thường không thể nào giữ được nó!

Chỉ có điều nó vừa định chạy, thì đại trận xung quanh chợt tuôn ra một luồng sức mạnh bá đạo đè nén xuống. Uy lực của cấm trận lập tức mạnh hơn rất nhiều, kéo thẳng nó xuống và cố định ở một chỗ!

Đây là đại trận cuối cùng.

Sức mạnh từ bên ngoài núi đánh vào đại trận, khoảng ba thành bị di chuyển lên Định Đỉnh Sơn, hai thành khác bị đại trận đỡ lấy hóa thành vô hình, một nửa còn lại đều nương theo đại trận trấp áp lên người thủy mạch chỉ linh!

"Ha ha..."

Phương Nguyên bật cười hai tiếng, thấp giọng nói với ba vị Kim Đan trên không trung: "Đa tạ đã hộ pháp!"

Sau đó hắn tập trung tinh thần nhìn về con cá chép xanh, trong lòng thâm than: "Thiên thời địa lợi đều đủ cả, nên tu luyện đạo lôi dẫn thứ ba thôi!"

Những người khác đều chỉ phán đoán từ thế cục, cho rằng hắn không thể chống đỡ được bao lâu trước những đòn tấn công của ba đại cao thủ Kim Đan. Mà sự thực cũng đúng là như thế, hắn mượn đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn, bày bố trận pháp, tuy uy lực không tệ, nhưng đối đầu với ba vị Kim Đan sợ rằng vẫn không thấm vào đâu. Nhưng điều mà người khác không biết là đối với Phương Nguyên, ngay từ đầu hắn đã không định nhờ đại trận đón đỡ sức mạnh của ba vị Kim Đan rồi!

Hắn nghĩ rằng phải mượn sức lực của mấy tu sĩ Kim Đan này để hoàn thành tu luyện của mình!

Dù sao tu hành mới là việc quan trọng nhất!

Tuy nói thế này đúng là không biết xấu hổ, nhưng mạo hiểm một phen khốc. liệt như vậy, nếu chỉ vì người khác...

... Thì hơi thiệt!