Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 540: Dù sao vẫn phải lấy tu hành làm trọng (1)




Nhưng trong lúc Lữ phi đang nhíu mày suy nghĩ, âm thị đứng bên cạnh đột nhiên vội vàng bước tới.

Hắn đang bưng một chiếc ngọc phù truyền âm trên tay, rõ ràng là vừa mới nhận được. Nếu là ngọc phù bình thường, sau khi âm thị biết được nội dung sẽ bỏ sang một bên, chuyển lời tới Lữ phi là được, nhưng ngọc phù này lại được đưa tới đây, có thể thấy nó vô cùng quan trọng, hắn không dám xử lý một cách tùy tiện!

“Ù2”

Người ngồi bên trong ngọc liễn cảm thấy nao nao, bèn đưa một đạo pháp lực. ra ngoài thăm dò, cuốn ngọc phù vào bên trong.

Một lúc lâu sau, ả mới chậm rãi thở dài một hơi: “Hóa ra... Các ngươi định làm như vậy!”

Vẻ mặt của âm thị có chút kinh hoảng, hắn nhỏ giọng nói chuyện này... Nên báo ngay cho điện hạ biết...”

Nương nương,

Ở bên trong ngọc liễn, hai đôi mắt nhìn thẳng về phía Định Đỉnh Sơn.

Hiển nhiên đại trận hộ sơn kia đã lung lay trong mưa gió, có thể bị phá tan bất cứ lúc nào, thứ mà ả muốn, rất nhanh có thể cầm ở trong tay. Lữ Phi chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó ả lạnh nhạt nói: “Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm mà thôi, sao có thể coi là thật được. Đợi bệ hạ làm xong mọi việc, ta sẽ đích thân nói chuyện này với người. Chỉ cần bệ hạ khôi phục tinh thần, những người này có thể †ạo ra sóng gió gì chứ?”

“Vâng...”

Âm thị nghe vậy, cũng chỉ có thể lui ra, cố đè nén sự lo lắng ở trong lòng.

Mà người ngồi ở bên trong ngọc liễn lại đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt giống như đã nhìn thấu đại trận hộ sơn ở Định Đỉnh Sơn, trông thấy được khuôn mặt của vị trận sư kia, ả bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, đây đúng thật là tác phong của ngươi...”

“Có điều trong lòng ngươi thật sự không hề nghĩ tới, cho rằng bản thân có thể chịu đựng được lực lượng của cao thủ cảnh giới Kim Đan sao?”

"Ta muốn các ngươi làm giúp ta một việc lớn!"

Cách đây bốn hôm, Phương Nguyên cầm theo Thất Bảo Lôi Thụ chạy trốn tới Định Đỉnh Sơn, dẫn dắt tất cả sự chú ý từ trên xuống dưới Ô Trì Quốc. Nhờ đó, tiểu hoàng tử của Ô Trì Quốc lại dễ dàng thoát thân. Phần lớn lực lượng lúc trước theo dõi y đều đã đuổi theo Phương Nguyên. Lúc đến nơi này, y đã cưỡi con nghê kia thoát ra khỏi Man Sơn, nơi đầu tiên đến chính là Hỏa Vân Lĩnh.

Môn chủ Hỏa Vân Lĩnh là Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão thấy tiểu hoàng tử, đương nhiên là rất kinh hãi. Bởi vì ngay cả họ cũng có thể mơ hồ đoán ra được việc tiểu hoàng tử xuất hành vào thời điểm này là không đơn giản. Từ sau khi trận sư kia giết chết Triệu công công từ trong cung tới, sau đó dẫn theo tiểu hoàng tử rời đi, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã có mấy nhóm cao thủ chạy tới Man Sơn, rõ ràng Ô Trì Quốc đã xảy ra biến động bất ngờ!

Mà trong tình huống như thế, Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão đều đã chuẩn bị xong việc bỏ núi chạy trốn.

'Thế mà tiểu hoàng tử lại đột nhiên xuất hiện, khiến họ vô cùng lo sợ, không biết đây là phúc hay họa.

"Chuyện này, tất nhiên là có chút hung hiểm, nhưng nhất định sẽ báo đáp các ngươi hậu hĩnh..."

Tiểu hoàng nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Doanh, một lát sau lại thêm một câu: "Ngoài ra, Phương tiên sinh cũng dặn rằng nếu lúc ta đến tìm mà trong lòng các ngươi có chút do dự, thì bảo các ngươi suy nghĩ một chút về câu mà hắn đã từng nói với các ngươi trước kia!"

"Câu nói?" Hứa Thanh Doanh hơi ngây ra, trong lòng lập tức run lên.

Nàng nhớ ngày đầu tiên Phương Nguyên tới Hỏa Vân Lĩnh đã nói với mình rằng: "Ta không phải là một người thích khiến người khác phải chịu thua thiệt!"

Đổi một cách nói khác thì chính là: Nghe lời ta sẽ không bị thiệt!

Lý trưởng lão nghe đến đó muốn nói lại thôi, lão muốn khuyên Hứa Thanh Doanh đừng nên nhảy vào vũng nước đục liên quan đến hoàng tộc. Nhưng Hứa Thanh Doanh lại nở nụ cười, khẽ khom người về phía tiểu hoàng tử, nói với giọng lanh lảnh: "Có chuyện gì có thể cống hiến sức lực, xin tiểu hoàng tử cứ nói cho biết!"

"Lập tức triệu tập các cao thủ, chạy tới kinh đô Ô Trì Quốc, sau đó tất cả nghe theo hiệu lệnh của taI"

Tiểu hoàng tử nói rất dứt khoát, sau đó cắn rách ngón tay, xé vạt áo ra, viết một chỉ lệnh bằng máu, giao cho Hứa Thanh Doanh.

Xong việc, y lại trèo lên con nghê, chạy về phía Cự Giao Môn.

Lúc đến Cự Giao Môn, y đi tìm đám tỳ thiếp từng bảo vệ mình kia. Thực ra do mẫu hậu lo lắng cho sự an nguy của y, nên đã điều đám tỳ thiếp này từ Linh Lung Tông ra bảo vệ y. Họ vô cùng trung thành và tận tâm với tiểu hoàng tử, chỉ là thực lực hơi yếu chút. Mà tông chủ của Linh Lung Tông thấy sau khi yêu phi xuất hiện liền một tay che trời, cũng không dám đắc tội quá lớn với ả, chỉ đành phái ra cao thủ có tu vi không cao để tương trợ.

Nhưng lần này tiểu hoàng tử lại trực tiếp viết một bức huyết thư, sai người đưa cho đại trưởng lão của Linh Lung Tông.

Sau khi làm xong mọi việc, y quay về kinh đô Ô Trì Quốc.

Đến kinh đô, tiểu hoàng tử đi thẳng tới một thế gia vinh hiển của Ô Trì Quốc. Thế gia này họ Mạnh, gia chủ là Mạnh thái sư đương triều, tuy tu hành không thành công, nhưng là nhân vật quan trọng xử lý chính sự, và quan trọng hơn là mẫu thân của tiểu hoàng tử cũng họ Mạnh.

Mạnh gia hoàng đô, chính là gia tộc xuất thân của mẫu hậu y.

Sau khi vào Mạnh gia, tiểu hoàng tử đi thẳng đến thư phòng của gia chủ Mạnh gia, thái sư Ô Trì Quốc.

Vào thư phòng, y trực tiếp quỳ xuống, không nói lời nào, chỉ lấy ra một vật... Đó là tấm da của mẫu hậu y!

Mạnh thái sư Ô Trì Quốc nhìn thấy tấm da người này, đường đường là tu sĩtu vi Trúc Cơ lại từ trên ghế ngã xuống.

Sắc mặt của ông thay đổi liên tục, lúc thì lạnh lùng, lúc thì phẫn hận, lúc thì sợ hãi...

Đến cuối, ông lau mạnh nước mắt trên mặt, trầm giọng nói: "Tiểu hoàng tử muốn làm gì?”

Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Ngài biết ta muốn làm gì mà!"