Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 530: Châu chấu đá xe (1)




Ngay ba canh giờ trước, một ngọc liễn lộng lẫy sang trọng chậm rãi bay ra từ một tòa hành cung phía nam của Ô Trì Quốc. Xung quanh có mười mấy gã âm thị đỡ liễn, phía trước là một đội vệ sĩ oai hùng mở đường. Phía sau là một đội trên dưới trăm vị Hoàng Cân lực sĩ lực lớn vô cùng, phong thái như hàm súc lại thân tiên, thoạt trông quý khí khôn kể. Ngọc liễn này đến một ngọn núi cao nhất trong 'Thập Vạn Man Sơn thì chậm rãi ngừng lại, sau đó, bốn phương tám hướng trong hư không thỉnh thoảng lại có các loại linh phù truyền tin bay đến.

“Sự tình giải quyết thế nào rồi?”

Sau bức rèm trân châu của ngọc liễn, một giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang

lên.

Âm thị đứng hầu bên cạnh ngọc liễn tra lại các linh phù, nhỏ giọng đáp: 'Bẩm nương nương, vẫn chưa tìm được điện hạ ạ, nhưng đại thể đã khóa được vị trí của gã trận sư kia, bọn nhỏ đang ra sức tìm kiếm, tối đa chỉ cần một ngày là có thể tìm được tung tích của hắn.”

“Tiểu hoàng tử nghịch ngợm quá, chớ để nó lại đi gây chuyện nữa, những người này nên tìm ra nó trước mới phải.”

Thanh âm trong ngọc liễn lại vang lên, ngữ điệu thật lười biếng, còn vương theo chút biếng nhác ngọt ngấy: “Các ngươi cũng đều đã quen tay làm việc, đừng để trúng kế dương đông kích tây của đối phương, nếu chẳng may lôi thụ trong tay người kia là giả thì sẽ khó coi lắm đó.”

“Vâng... Vâng...”

Âm thị thoáng cả kinh, vội vàng luôn mồm thưa vâng, sau đó truyền ra một loạt mệnh lệnh xuống dưới.

Là người hầu tâm phúc của Lữ phi, gã đương nhiên biết thứ Lữ phi quan tâm nhất là cái gì.

Tuy trước đây gã từng nghe thuộc hạ báo cáo rằng từng thấy bóng dáng Thất Bảo Lôi thụ trong tay gã trận sư kia, nhưng đó vẫn không phải do gã tận mắt nhìn thấy, không dám chắc chắn lắm, dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên phải ưu tiên bắt tiểu hoàng tử về tay trước, để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì...

“Truyền lệnh xuống, để đám nhỏ ở Thập Vạn Man Sơn tăng tốc dốc sức hơn nữa đi..."

“Trong vòng một canh giờ, những người khác cần phải tìm ra vị trí gã trận sư kia, bằng không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”

Mệnh lệnh của gã lập tức bị người dưới chế thành bùa, từng đạo bùa chú được truyền về phương xa.

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên hướng đông bắc chợt có dị biến, một đạo lôi quang mà mắt thường cũng có thể thấy đột ngột xông thẳng lên trời, phía trên đó tản ra lôi ý vô biên, đứng xa như vậy nhìn lại vẫn có thể khiến lòng người cả kinh, không biết có bao nhiêu người đều đã dừng bước chân rối ren, ngơ ngác. ngẩng đầu nhìn về phía đạo lôi quang ấy, để rồi toàn thân choáng váng, sắc mặt sợ hãi...

“Đó là...” Âm thị kia cũng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn xem. “Quả nhiên là ở phía đó...”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Bức rèm trân châu của ngọc liễn bỗng bị vén lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp mị hoặc vô biên, ngưng thần nhìn về phía đạo lôi quang kia.

Cũng vào lúc này, có người truyền đến một đạo linh quang, âm thị vội vàng nhận lấy, thả thần thức vào tra thử, sắc mặt chợt thay đổi, quay đầu thưa với mỹ nhân trong ngọc liễn: “Nương nương, tìm được rồi, gã trận sư kia lại núp vào trong Thiên Xu Môn, hơn nữa, không rõ hẳn đang làm gì mà lại thôi động Thất Bảo Lôi thụ, đến nỗi lôi quang cũng tiết ra ngoài, lộ thân phận, chưa biết chừng hắn đang luyện hóa lôi thụ cũng nên.”

“Bắt lấy nói”

Lữ phi bỗng lạnh nhạt mở miệng, sau đó không nói gì thêm, lời nói kiên quyết khiến người khác không thể phản đối.

Trước đây không dám chắc Thất Bảo Lôi thụ đang ở đâu thì cũng thôi, nhưng nếu đã xác định thì đương nhiên không cần do dự nữa.

Điều then chốt nhất chính là, ả không biết gã trận sư kia đang làm cái gì, theo lí mà nói, Thất Bảo Lôi thụ không dễ dàng bị luyện hóa như vậy mới đúng, dù là đại tu cảnh giới Kim Đan cũng không thể làm được, nhưng nếu đối phương đã động tay động chân tạo thành hư hao gì cho Thất Bảo Lôi thụ thì đó cũng là sự tổn thất không thể chấp nhận được.

Âm thị hơi sững người, sau đó vội vàng gật đầu: “Vâng.”

“Chúng ta cũng qua đó đi.”

Lữ phi buông rèm xuống, thanh âm trong trẻo mà lạnh nhạt: “Mặt khác, để bệ hạ cũng đến đây đi.”

“Mời bệ hạ đến ạ?” Âm thị nghe ả nói thế, lập tức ngẩn người, thoáng do dự.

Lữ phi nói: “Đây là quốc bảo của Ô Trì Quốc bọn hắn, chẳng lẽ hắn không nên góp một phần lực hay sao?”

Âm thị hiểu ra, vội khom người thưa: “Nô tì hiểu ạ.”

“Cuồng đồ lớn mật, mau dâng trả quốc bảo của Ô Trì Quốc ta ra đây, bằng không giết không tha...”

Vào lúc này, tại Thiên Xu Môn, xung quanh núi Định Đỉnh và bốn phương tám hướng trên bầu trời quanh đỉnh núi đều đã xuất hiện đầy huyền giáp của Ô Trì Quốc, có thể nói là trên trời dưới đất đều bị vây chật như nêm cối, xa xa vẫn không ngừng có người chạy tới tiếp viện.

Chỉ có điều, khắp tòa núi Định Đỉnh đang bị mây mù bao quanh kia, nghe thấy rất nhiều tiếng hét lớn bên ngoài vọng vào lại chẳng hề có lấy một lời đáp lại.

Đứng trên đỉnh núi, giữa lôi quang dày đặc xông thẳng lên trời, vị trận sư kia đang chậm rãi thu lại, dường như chính hắn cũng đã liệu đến việc lôi quang tiết ra

ngoài làm lộ hành tung của mình.

“Các tu sĩ Thiên Xu Môn nghe đây, mau mau mở đường lên núi, bằng không, giết không tha...”

Dưới chân núi, thống lĩnh đội vệ sĩ huyền giáp lần thứ hai hét lớn, thanh âm truyền khắp chốn, tràn đầy sát khí.

“Cứu mạng với...”

“Gã trận sư kia bắt cóc hai vị lão tổ nhà ta, nhốt bọn ta trên núi này, cầu mong các vị tướng quân cứu mạng...”

Thống lĩnh còn chưa nói xong, trên đỉnh núi liền truyền xuống một loạt tiếng kêu rên thảm thiết, vô cùng kinh hoàng.

Nghe được lời ấy, sắc mặt vị thống lĩnh kia lập tức trầm xuống, sau đó vung tay lên: “Tấn công núi này!”

Việc đã đến nước này, dĩ nhiên hắn cũng không muốn lề mề mất thời gian nữa, đại quân của Ô Trì Quốc sắp tới nơi rồi, sao có thể lùi bước trước một tiên môn nho nhỏ như thế được, nhất là nghe nói Lữ phi với bệ hạ đều đang chuẩn bị đích thân tới đây, hắn

cần phải tranh thủ thời gian này cường thế tấn công sơn môn mới được.