Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 529: Đến đây đi! (2)




Hai vị trận sư già quan sát sắc mặt Phương Nguyên rồi ha hả cười nói.

Phương Nguyên gật đầu, thấp giọng khế nói: “Các ngươi không sợ ta thất bại trong chuyện này sẽ liên lụy đến Thiên Xu Môn sao?”

Lão trận sư tóc bạc nói: “Nếu như thất bại thì bọn ta sẽ nói là bị ngươi ép

buộc. Phương Nguyên nghe vậy thì hơi sững người, lòng thoáng cảm khái.

“Phương tiểu tiên sinh, việc làm của yêu phi, hai chúng ta cũng đã chứng kiến, trong lòng có oán giận, có thể giúp một chút thì dĩ nhiên sẽ giúp cho được, đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn chúng ta cùng tất cả tài nguyên bày binh bố trận, ngươi cứ thoải mái lấy mà dùng, bất kể ngươi muốn làm gì, dựa vào thiên phú trong đạo trận pháp, chúng ta đều tin tưởng chắc chắn ngươi sẽ nắm được phần thắng không nhỏ, có điều, trước khi làm việc, chúng ta có một yêu cầu...”

Lão trận sư tóc đen cười cười, bắt đầu nghiêm túc nói. Phương Nguyên cũng nghiêm nghị đáp lời: “Mời nói đi.” Lão trận sư tóc đen lại bảo: “Lên núi rồi ngươi sẽ biết.”

Ngân toa xông thẳng lên, ngừng lại trước tổ điện ở sườn núi Định Đỉnh, xung quanh đã có không ít đệ tử Thiên Xu Môn vọt ra, thấy hai vị lão trận sư từ trên ngân toa xuống, lập tức kêu lên: “Sư tôn, sư thúc, hai người đã về rồi...”

Hai vị lão trận sư chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Mấy nghi thức bên ngoài thôi miễn đi, mau lấy đến cho ta một nén hương tới đây.”

Các đệ tử Thiên Xu Môn ngây người, có kẻ lanh lợi vội chạy đi lấy hương tới.

Sau đó, lão trận sư tóc đen quay sang nói với Phương Nguyên: “Ta chỉ cầu ngươi, trước khi đi làm sự việc kia thì tới thắp nén hương cho tổ sư Thiên Xu Môn bọn ta.”

Phương Nguyên không ngờ yêu cầu của lão lại là như thế, cũng thoáng giật mình, chợt hiểu ra.

Hắn không nói nhiều, nhận lấy nén hương kia, cung kính vào điện, thi cổ lễ, cắm nén hương vào trong đỉnh.

Lão trận sư tóc đen thấy thế, bèn thong thả ngâm nga: “Dâng hương trước mặt tổ sư rồi, ngươi đã thành người của Thiên Xu Môn bọn ta, ha ha, như thế, sau này ngươi có thể danh chính ngôn thuận dùng tất cả tài nguyên của Thiên Xu Môn chúng ta, trên dưới Thiên Xu Môn cũng có thể mặc ngươi điều khiển...”

Lão trận sư tóc bạc cũng lên tiếng phụ họa: “Các đồ nhi, mau chào sư thúc tổ đi.”

Các đệ tử Thiên Xu Môn xung quanh đã choáng váng hoa mắt, thầm nghĩ, sao đệ tử không chiêu vào được mà lại thành mời về một vị sư thúc tổ thế này? Nhưng thấy vẻ mặt hai vị lão tổ cực kì thành khẩn, bọn họ đành phải ngây ngô hành lễ với thanh niên áo xanh kia, miệng thưa: “Sư thúc tổ!”

“Hình như bị sập bẫy rồi...”

Phương Nguyên dở khóc dở cười, trước đó hắn mới chỉ đồng ý tới xem một chút, đâu có nhận lời gia nhập Thiên Xu Môn đâu nhỉ.

Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng đành gật đầu, sau đó thở ra một hơi dài, thầm nghĩ: “Thôi, việc đã đến nước này thì cứ thuận theo nó khắc đâu vào

đấy: Việc mình muốn làm, vốn không thể thiếu sự giúp đỡ của Thiên Xu Môn được.

Mà hai vị lão trận sư này khi biết chuyện mình cần làm đã không hề từ chối, đó đúng là một việc cực kì trượng nghĩa.

Cũng vào lúc này, lão trận sư tóc đen đưa ra một ngọc giản, bên trong là trận đồ của đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn.

Đây chính là tuyệt bí của Thiên Xu Môn, nhưng trước khi Phương Nguyên tới nơi này, bọn họ đã đồng ý cho hắn xem rồi.

Phương Nguyên nhận trận đồ, ngưng thần quan sát, tỉ mỉ thôi diễn. Vào lúc này, hai vị lão trận sư đang điều động toàn bộ đệ tử tới, chia làm tám tiểu đội, đi chuẩn bị những vật phẩm bố trận, sau đó chờ Phương Nguyên điều khiển.

“Thang mây cạnh núi, hãy chặt bỏ toàn bộ đi, để bọn chúng muốn lên núi chỉ có thể phi hành mà lên.”

“Phi Tuyết Ngưng Quang trận ngoài cùng, hãy đi gia cố, đẩy lực lượng của nó lên cao nhất."

“Tầng thứ hai, Cửu Cửu Kim Kiếm trận, lại thêm một trận, có thể dùng trận ngoài giấu trận trong, trong ngoài ăn khớp.”

“Bốn trận trước núi giảm đi một trận, ba trận kia hợp lại làm một, thành Cự: Thạch trận.”

“Ba trận sau núi tách thành bảy trận, lại bố trí thêm ba trận nữa.” “Một trận cuối cùng, triệt hết cả đi, để ta tự mình tới bố trận...”

Ngưng thần tìm hiểu trận đồ một lát, sau đó Phương Nguyên nhắm hai mắt, vội vàng thì triển thuật Thiên Diễn, nhanh chóng thuộc nằm lòng tất cả các bố trí của các trận pháp, sau đó nhanh nhẹn nói ra phương hướng sửa chữa củng cố, đồng thời tay trái thường thường cầm cả nắm linh tinh lên, hấp thu linh khí trong đó, bổ túc cho bản thân, tay phải thì viết viết vẽ vẽ lại từng đạo trận đồ ra, giao cho hai vị trận sư.

Chính hắn cũng biết rằng, đây là việc to gan nhất mà mình từng làm từ khi bước vào đường tu hành đến nay, bởi vậy muốn dốc kiệt lực để hoàn thành.

Thuật Thiên Diễn gần như đã được hắn vận dụng đến cực hạn.

Hai vị lão trận sư kia cũng hết sức ngưng trọng và nhanh nhẹn truyền đạt từng đạo mệnh lệnh xuống phía dưới.

Các đệ tử Thiên Xu Môn tuy còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng thấy hai vị lão tổ nghiêm nghị như vậy cũng không dám lề mề, bọn họ đều tinh thông trận thuật chi đạo, tuy tu vi không cao nhưng khi bố trí pháp trận đều hết sức quen thuộc, cẩn thận tỉ mỉ.

Cứ thế, chưa đến một ngày, Phương Nguyên đã cải tạo xong đại trận hộ sơn của núi Định Đỉnh, đến lúc này, Phương Nguyên mới đứng dậy, nhanh nhẹn đi quan sát từ trước núi đến sau núi, tất cả mọi vị trí trong đại trận đều được hắn kiểm tra một phen, xác định không có chỗ sai sót rồi bèn cất bước đi lên đỉnh núi Định Đỉnh, bày ra một tụ linh trận, sau đó khoanh chân ngồi vào giữa trận này.

Tay hắn lại cầm ra chiếc hộp sắt nhỏ kia, chậm rãi mở.

Sau đó, bàn tay đặt lên Thất Bảo Lôi thụ, lập tức một đạo lôi quang xông thẳng lên trời.

Giờ khắc này, sắc mặt của Phương Nguyên được lôi quang chiếu rọi, trông thật vô cùng kiên nghị, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, thấp giọng nói: “Đến đây đi!"