Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 512: Mèo trắng nhận chủ? (1)




Phương Nguyên cầm theo hồ lô quay về trong tổ điện Ô Trì Quốc, cảm nhận bên trong đầy cả túi lôi thạch, lại nhìn thủy mạch chỉ linh bơi lội trong hồ lô, Phương Nguyên vô cùng hài lòng, hai thứ này kết hợp lại hoàn toàn có thể giúp cho hắn tu luyện ra một đạo lôi linh mạnh mẽ vô biên, hơn nữa đoán chừng uy lực sẽ cường đại đến chính hắn cũng không thể tưởng tượng được, có hai thứ này xem như chuyến này không uổng công!

Càng quan trọng hơn là lúc này đây tuy rằng thu hoạch không nhỏ nhưng cũng không trái với ý định ban đầu của Phương Nguyên.

Trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ, Phương Nguyên vừa về đến đại điện là đã mấy canh giờ trôi qua, dáng vẻ trong đại điện vẫn như vậy không hề thay đổi, hai vị lão trận sư Thiên Xu Môn vẫn đang bị gương đồng trấn áp, bọn họ cố hết sức phá bỏ cấm chế phía sau Đế Vương Tâm, lại vì thế mà bị Đế Vương Tâm Giám kiềm lại, có muốn chạy thoát cũng không thể!

Nay pháp lực bên trong cơ thể bọn họ cũng đã có phần không thể chống đỡ nổi nữa rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu, sắc mặt tái mét hơn cả tờ giấy.

Phương Nguyên thấy vậy thì cười khổ, cong ngón tay khế búng ra một đạo lôi quang.

Hai vị lão trận sư bị lôi quang đánh trúng, cơ thể lập tức run lên, căng họng la lên một tiếng, ngã lăn quay ra đất.

Rốt cuộc mối liên kết với Đế Vương Tâm Giám cũng biến mất, thân hình hai người đã được tự do.

Bị gương đồng này khóa tâm trí lại, tự thân rất khó thoát ra, duy chỉ có Phương Nguyên với tu vi bậc này dùng lôi quang đánh vào hai người bọn họ mới có thể thoát khỏi.

"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”

Hai vị lão trận sư bừng tỉnh từ trong mộng, hoảng hốt nhìn xung quanh, bọn họ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Đế Vương Tâm Giám này có vấn đề!"

Phương Nguyên liếc mắt đánh giá Đế Vương Tâm Giám, nói: "Cái này là một đạo cấm chế cuối cùng của hoàng lăng, hễ chúng ta lấy tấm gương này xuống sẽ dẫn động sự phản kích của linh tính bên trong tấm gương, trấn áp thần hồn của chúng ta lại, nếu không có cách nào thoát ra sẽ phải vĩnh viễn ở lại chỗ này!"

Lão trận sư tóc bạc Thiên Xu Môn kia nghe vậy hoảng hốt: "Sao có chuyện như thế được chứ?"

Dứt lời lão nhìn xung quanh chần chừ hỏi: "Tiểu hoàng tử đâu? Hắn đi đâu rồi?"

Phương Nguyên không trực tiếp trả lời câu hỏi, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía lối đi bên trái đại , trên mặt đất bên kia có dấu chân mờ nhạt trông vẻ như của người thiếu niên, với khả năng quan sát của người tu hành cảnh giới Trúc Cơ không khó để đoán được dấu chân đó là tiểu hoàng tử lưu lại.

"Các ngươi hãy tự mình xem đi!"

Lão trận sư tóc đen bỗng tái mặc, sốt ruột chạy đến đồng thời còn chui vào trong thông đạo.

"Sư huynh, ngươi Lão trận sư tóc bạc cũng lấy làm kinh hãi vội vã chạy qua.

Sau một hồi lâu hai người mới trở về, vẻ mặt đều hết sức kỳ quái, thậm có còn có dáng vẻ hơi sợ hãi.

"Sư huynh, tại sao tiểu hoàng tử lại trốn đi từ trong đó?"

Lão trận sư tóc bạc vẫn có vẻ khó hiểu, sau một hồi kiềm nén vẫn hỏi một câu.

Vị lão trận sư tóc đen kia nghe vậy khế cười khổ nói: "Đừng hỏi!"

Ông ta nhìn về phía lão trận sư tóc bạc, thấp giọng nói: "Chuyện cho tới bây giờ mà ngươi vẫn không hiểu sao?"

Lão trận sư tóc bạc ngớ ngươi nói: "Sư huynh, ý của ngươi là..."

Lão trận sư tóc đen thở dài đầy mệt mỏi, nói: "Chuyện của hoàng tộc ai có thể nói rõ, tiểu điện hạ tiến vào hoàng lăng, chúng ta ai cũng không biết mục đích thực sự của người, trước đây lão phu thật sự cho là hắn ta muốn lấy Đế Vương 'Tâm Giám, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại chúng ta vốn là do tiểu hoàng tử mời đi theo dốc sức cho hắn ta, tiểu hoàng tử cần gì phải nói việc sử dụng Đế Vương. 'Tâm Giám cho chúng ta biết chứ?”

Dứt lời ông ta thở dài một tiếng, nhìn về phía sâu trong đại điện nói: "Đại khái tiểu hoàng tử còn có việc khác cần hoàn thành!"

Phương Nguyên thấy hai người bọn họ có thể suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, thực sự hơi ngẩn người ra, mặc dù chỉ sau Gia Cát Lượng nhưng cũng không tính tài giỏi, bèn thấp giọng cười nói: "Bất kể như thế nào thì cuối cùng hắn ta vẫn không thật sự đẩy chúng ta vào con đường chết!"

Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau, cũng đều thầm cảm thấy may mắn.

Nhưng vị lão trận sư tóc bạc kia lại chợt nói: "Thế nhưng tiểu hoàng tử còn đồng ý sau chuyện này cho chúng ta hai nghìn linh tinh mài"

Nghe lời này, Phương Nguyên khó nói nên lời.

Thật ra hắn đã lấy thù lao của bản thân về, nhưng lại không cân nhắc đến hai vị lão trận sư.

"Chúng ta có thể an toàn trở về là tốt rồi!" Phương Nguyên không cần phải nói nhiều liền bước đi ra ngoài đại điện. Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau cũng không nói thêm gì.

Bọn họ nhìn lại thì chẳng qua hai người đến đây chạy một vòng, nhưng vị trận sư trẻ tuổi này rõ ràng có bản lĩnh phá trận, nếu cuối cùng mọi người đều công dã tràng thì những gì mà vị này mất còn nhiều hơn hai người bọn họ, nhất thời tâm trạng cả hai trở nên tốt hơn.

Bên ngoài đại điện Quan Ngạo đang chống đại đao đứng trước cửa, cách cầu đá nhìn con mèo trắng ăn hiếp thú Toan Nghê, trong điện xảy ra nhiều chuyện như vậy mà hắn ta hoàn toàn đều không biết, cũng chẳng quan tâm đến, bởi vì trước khi vào điện Phương Nguyên đã từng nói với hắn ta, để cho Quan Ngạo ngoan ngoãn canh giữ ngoài điện, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được đi vào, hắn ta lại thành thật nghe theo lời Phương Nguyên nói.

"Đa tạ Bạch huynh!"

Qua cầu đá Phương Nguyên đi thẳng đến trước mặt con mèo trắng, khế thì lễ.

"Meo meo meol"

Con mèo trắng kia nghiêng đầu liếc nhìn Phương Nguyên một cái, dáng vẻ lười nói, thế nhưng ngay khi ánh mắt nó dừng lại trên hồ lô sau lưng Phương

Nguyên thì bỗng chốc sáng mắt lên, kêu một tiếng "Meo', khẽ nhảy lên người hắn chụp về phía hồ lô.