Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 508: Không cướp (1)




"Ngươi... ngươi đừng tới đây..."

Tiểu hoàng tử không ngờ Phương Nguyên lại có thái độ cứng rắn như thế, hãi hùng kêu lên hệt như người mất hồn mất vía.

Phương Nguyên chỉ trưng ra gương mặt lạnh lùng: "Nếu lúc này sợ hãi đến vậy, thì lúc trước sao ngươi lại nảy sinh ý định hại người?”

"Trời đất chứng giám, ta đâu có muốn hại các ngươi..."

Tiểu hoàng tử hoảng hốt như sắp nhảy dựng cả lên, nói với vẻ mặt đưa đám: "Ta chỉ muốn mang quốc bảo của Ô Trì Quốc chúng ta đi, bảo kính kia cũng không hề đáng sợ như ngươi nói, cùng lắm là ba canh giờ, cấm chế bên trong hoàng lăng sẽ khôi phục lại. Đến lúc đó, bảo kính cũng mất đi linh tính, các ngươi chỉ cần phá trận một lần nữa là có thể rời đi. Ngươi chỉ cần ra đại điện thì sẽ biết ta nói sự thật. Ta còn muốn nhờ miệng các ngươi để khiến yêu phi kia biết ả tính sai rồi. Sao lại hại các ngươi được?”

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng thầm cân nhắc, khế cau màu hỏi: "Vậy. còn ngươi?”

"Ta cũng muốn nhân ba canh giờ này để rời đi..."

Tiểu hoàng tử run rẩy nói: "Ta phải rời khỏi Ô Trì Quốc, tới Hoàng Châu. Tiên tri đã nói với ta, yêu phi là ma loại, không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó. Phụ hoàng ta bị ả mê hoặc, dù có soi Đế Vương Tâm Giám cũng không thể tỉnh táo lại. Ông ấy nói với ta đã hết cách xoay chuyển trời đất rồi. Việc ta có thể làm chính là giữ gìn Thất Bảo Lôi Thụ của Ô Trì Quốc chúng ta, đây là quốc bảo của đất nước ta... Yêu phi kia vào hoàng cung, dùng mọi thủ đoạn âm mưu cũng chỉ vì muốn chiếm đoạt lôi thụ này mà thôi. Ta không thể để ả lấy nó được!"

"Vậy thì việc đi vào hoàng lăng, và cách thức lấy được lôi thụ này cũng là do tiên tri nói cho ngươi biết?"

Phương Nguyên nhìn y một cái, thờ ơ hỏi. "Đúng vậy..."

Tiểu hoàng tử nuốt nước bọt đánh ực, vội vàng làm ra vẻ mặt cầu xin: "Tiên tri nói việc đã đến nước này, chỉ có thể nghĩ cách để bảo vệ được quốc bảo này trước. Có quốc bảo thì dù Ô Trì Quốc ta bị yêu phi kia hủy diệt, cũng vẫn có một ngày phục quốc..."

Phương Nguyên chẳng ừ hử gì, nhìn tiểu hoàng tử, thản nhiên nói: "Nếu đã vậy thì cần gì phải làm phức tạp như thế?”

Tiểu hoàng tử cứng họng, đến cuối cùng chỉ đành ngang ngạnh lớn tiếng nói: "Ta có thể làm gì bây giờ? Tiên tri không dám quản việc này, phụ hoàng thì trúng yêu pháp, quan tướng triều đình không một ai dám nhúng tay. Lế nào ta cứ mặc cho yêu phi cướp Thất Bảo Lôi Thụ đi sao? Ta sẽ không giao lôi thụ cho ả, cũng sẽ không để các ngươi tùy tiện cướp lôi thụ đi. Ta biết các ngươi mà nhìn thấy lôi thụ, chắc chắn sẽ..."

Thấy y ôm chặt hộp sắt trong tay thà chết không buông, Phương Nguyên cười lạnh một tiếng.

"Cho nên ngươi lo chúng ta biết chân tướng, sẽ đến cướp của ngươi?" Tiểu hoàng tử chỉ cắn môi, không hề che giấu sự đề phòng của mình.

Thất Bảo Lôi Thụ dù sao cũng là một trong thập đại thần vật. Tuy không phải là cây mẹ vô cùng huyền diệu, nhưng dù sao cũng là một cành được cắt ra từ cây mẹ.

Chưa nói đến công hiệu thần kỳ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ bùn đất trong phạm vi rễ của nó cũng có thể biến thành tài nguyên cực kỳ quý giá như lôi thạch. Hiển nhiên với giá trị của nó, chẳng biết có bao nhiêu đại tiên môn sẽ tranh nhau vỡ đầu chảy máu.

Từ trước đến nay, hoàng thất Ô Trì Quốc đều luôn giữ kín bí mật về Thất Bảo Lôi Thụ, không hề nói với người ngoài.

Đây cũng là nguyên nhân mà khi bán lôi thạch ra ngoài, họ đều nói nó đến từ ngoài bầu trời!

Tiểu hoàng tử lúc trước cố ý nói nhẹ bãng như không, gì mà chính mình là người trộm lôi thạch đem ra ngoài bán, chẳng qua là để Phương Nguyên lơ là mà thôi. Trên thực tế lôi thạch đó là từ một lần Ô Trì Quốc bị tạo phản mà lưu lạc ra bên ngoài.

Trong tình huống như thế, y làm sao mà yên tâm để mấy người ngoài nhìn thấy viên lôi thạch ấy?

Nhìn tiểu hoàng tử sợ mất hồn mất vía, Phương Nguyên lại thấp giọng thở dài một tiếng, sau đó từ từ đi tới gần y: 'Lời ngươi nói cũng có lý, việc ngươi lo lắng cũng có cơ sở. Nhưng ta vẫn phải đòi lại ngươi một vài thứ...

"Ngươi... ngươi... ngươi..." Tiểu hoàng tử nghe hẳn nói vậy, giọng nói có chút run rẩy.

Phương Nguyên đã đi đến sát bên cạnh y, y gần như sắp ngất xỉu vì sợ, hai tay ôm chặt hộp sắt, mặt mũi cắt không còn giọt máu...

Sau đó Phương Nguyên đưa tay ra, năm đầu ngón tay được cắt gọn gàng, mảnh khảnh lại thon dài.

Nhưng lúc tiểu hoàng tử kinh hãi đến cực điểm, thì bàn tay đó lại không thò vào hộp sắt trong ngực y, mà chỉ nhẹ nhàng chỉ về phía hồ sấm sét sau lưng y.

"Ngươi còn nợ ta ba khối lôi thạch!"

Phương Nguyên thản nhiên nói: "Lúc trước đã nói rồi, sau khi chuyện thành công, ngươi cho ta năm khối lôi thạch!”

Tiểu hoàng tử trợn tròn mắt: "Ngươi?"

"Gon người phải giữ chữ tín. Ngươi nợ ta thì phải trả cho tai"

Phương Nguyên dửng dưng nói: "Ta theo ngươi tới đây, vốn chỉ muốn xem ngươi đang giở trò quỷ quái gì, tiện thể đòi lôi thạch ngươi đang nợ ta. Đương

nhiên, lúc trước nói là năm khối, nhưng ở giữa xảy ra chút rắc rối, cho nên cuối cùng chỉ cần..."

Tiểu hoàng tử càng nghe mắt càng trợn to, một lát sau y mới nuốt nước miếng, hỏi dò: "Ngươi... ngươi... không cướp của ta hả?”

Phương Nguyên nhíu mày hỏi: "Ta có thể kiếm được bằng bản lĩnh của mình, sao lại phải cướp?”