Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 506: Thất bảo lôi thụ (1)




Sau khi tiểu hoàng tử chui vào trong lối đi bên trái đại điện, dường như biến thành một người khác.

Y quay đầu lại, nhìn thấy hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn và Phương. Nguyên đều đang tập trung phá cấm chế phía sau Đế Vương Tâm Giám. Nhưng họ không ngờ rằng Đế Vương Tâm Giám không hề dễ dàng tháo xuống. Lúc xung cấm chế xung quanh hoàng lăng biến mất, Đế Vương Tâm Giám cũng tự động mở ra thần thông. Ba luồng ánh sáng trở thành vật dẫn cho thần uy của Đế Vương 'Tâm Giám, khiến mặt còn lại của nó bất tri bất giác hiện ra ánh sáng thần thông, chiếu vào thần hồn của ba vị trận sư!

Là thứ có đủ tư cách treo trên xà nhà của lăng mộ hoàng thất Ô Trì Quốc, Đế Vương Tâm Giám không chỉ có tác dụng cảnh cáo đế vương!

Nó còn là cấm chế cuối cùng của hoàng lăng Ô Trì Quốc!

Chỉ có điều khác với cấm chế bình thường khác, nó không trực tiếp quét sạch kẻ địch xâm nhập, mà là lặng lẽ thi triển thần thông...

Y nhìn ra được ba vị trận sư này đều đã bị Đế Vương Tâm Giám áp chế, ít nhất trong vòng ba ngày không thể dễ dàng thoát ra. Bởi vậy y thoáng yên lòng, trên gương mặt nhỏ lộ ra vẻ dứt khoát, sau đó tế một tấm phù triện màu tím lên...

Chất liệu của tấm phù triện này không phải lụa cũng chẳng phải gấm, bên trên có phù văn, dồi dào linh tính. Sau khi y lẩm nhẩm chú ngữ, nó bay lên không trung, tự gấp thành hình một con hạc, lượn lờ xung quanh vài vòng, cuối cùng bay sâu vào trong lối đi. Tiểu hoàng tử thấy thế, khế thở dài, triển khai thân pháp, vội vàng lao theo con hạc.

Sâu bên trong hoàng lăng có rất nhiều lối đi đan xen ngang dọc, rối rắm phức †ạp, nguy hiểm trùng trùng, nhưng tiểu hoàng tử không hề sợ hãi.

Đại trận trong hoàng lăng đã thu lại, nhưng vẫn còn vài cấm chế ngầm, vậy mà y đều có thể dễ dàng đi vòng qua.

Rất rõ ràng, trước khi tới đây y đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Không biết đi bao lâu, y đến trước một cánh cửa lớn bằng đồng xanh nặng trịch. Hai cánh cửa đang đóng chặt, mang đến cho người ta áp lực rất lớn và cảm giác vô cùng nguy hiểm, chưa nói trên cửa có cấm chế hay không, chỉ với trọng

lượng của nó, người bình thường đã không thể mở được rồi.

Thế nhưng tiểu hoàng tử hiển nhiên đã sớm biết đến sự tồn tại của cánh cửa đồng xanh này.

Đến nơi, y chợt quỳ xuống, thầm cầu khấn một lát, rồi lấy ra một con dao nhỏ màu xanh nhạt, rạch nhẹ một nhát lên đầu ngón trỏ tay phải, nặn ra một giọt máu

bản mệnh tươi rói, đút vào miệng con thú khắc trên cánh cửa đồng xanh.

Đầu thú bằng đồng xanh thoạt nhìn như vật chết, đột nhiên mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn tiểu hoàng tử.

Tiểu hoàng tử không hề sợ hãi, cũng ngẩng đầu nhìn lại nó.

Qua một lát, dường như đầu thú đồng xanh đã xác định được điều gì, bỗng nhiên từ từ nhắm mắt lại.

"Âm ầm..."

Hai cánh cửa lớn bằng đồng xanh nặng trịch bỗng chậm chạp mở ra, để lộ một khe hở nhỏ.

Bên trong khe cửa lóe ra ánh sáng chói mắt.

Tiểu hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo hạc giấy đang bay bên cạnh bước từng bước vào trong cánh cửa đồng xanh.

Vừa đi vào, y cũng phải hít một hơi khí lạnh.

Đằng sau cánh cửa đồng xanh có một cái hầm cực lớn, rộng khoảng chừng hơn trăm trượng, trên các tường đá xung quanh hầm lại đục ra chỉ chí các hang hốc. Bên trong mỗi hốc đều có một cỗ quan tài đồng màu tím, bên trên chạm trổ hoa văn đặc hữu của hoàng tộc Ô Trì Quốc. Trong những cỗ quan tài đồng đó chính là những đời tiên hoàng của Ô Trì Quốc!

Tất cả các quan tài được đặt xung quanh một cái hố đang bốc ra ánh lửa điện ở chính giữa hầm.

Cái hố đó cũng có chu vi khoảng hơn mười trượng, bên trong liên tục sinh ra ại không ngừng tan đi, chiếu sáng trắng cả căn hầm rộng lớn. Từ xa nhìn lại, giống như một hồ đựng đầy sấm sét, hơn nữa còn có thể tràn ra ngoài bất cứ lúc nào...

Nhưng đây chỉ là ảo giác, tiểu hoàng tử xuyên qua những tia sét chói mắt ở bên ngoài, có thể nhìn thấy tận đáy hồ.

Dưới đáy hồ có một cây non cao hơn ba thước, lá hệt như lá thông, thân lại như đồng xanh, cả thân cây như một con rồng xanh vươn lên trời. Tất cả sấm sét đều phóng ra từ thân cây non này, các tia sét giao thoa, va chạm vào nhau, tạo thành cả một lớp sét dày đặc. Bị sét đánh liên tục, ngay cả bùn đất dưới gốc cây non cũng ngưng kết thành nham thạch, chứa đầy lực lôi điện.

Mà điều khiến người ta ngạc nhiên chính là màu sắc của cây non.

Nó thay đổi liên tục, các màu đỏ cam xanh lam tím vàng biếc không ngừng đổi chỗ cho nhau.

Lúc màu sắc cây non thay đổi thì màu sắc của sét cũng biến hóa theo.

Ánh chớp chiếu rọi, khiến cả căn hầm cũng đổi màu theo.

"Thất Bảo Lôi Thụ..."

Tiểu hoàng tử nhìn cây non, hít sâu một hơi, một lát sau mới từ từ thở ra.

"Mẫu hậu nói chỉ có cách này thôi..."

Y thấp giọng tự nói, sau đó lấy một hộp sắt từ trong túi càn khôn ra.

Hộp sắt hình vuông, bên trên khảm một hình bát quái bằng sắt.

Tiểu hoàng tử cắn rách ngón tay trỏ, nhỏ một giọt máu tươi lên hình bát quái sắt. Ngay sau đó tám trận vị chậm rãi thay đổi, qua một lát, một luồng ánh sáng trắng từ trong hình bát quái phóng ra ngoài. Tiểu hoàng tử cũng vội vàng giơ tay ném hộp sắt ra. Hộp sắt dường như có thêm linh tính của chính mình, lập tức bay.

lên không trung bên trên hồ sấm sét, chậm rãi xoay tròn.

Từ trong hộp sắt tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa, bao trùm toàn bộ hồ sấm sét.