Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 504: Đế vương bảo giám (1)




Ngay lúc đám người Phương Nguyên mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn cấm chế xung quanh biến mất từng chút một, thì con mèo trắng kia đã thong thả chạy về. Chiếc đuôi dài của nó phe phẩy mang theo vẻ khinh thường và đắc ý, nghênh ngang đi qua đám người Phương Nguyên, trở về tế đài, lười biếng ngồi xuống đó. Con nghê vô cùng thức thời thấp giọng khế kêu một tiếng, dường như đang tán thưởng khí phách và uy phong của vị đại gia này, sau đó dè dặt xòe móng vuốt xoa bụng cho nó, đồng thời liếc mắt nhìn đám người Phương Nguyên.

Nếu đám người Phương Nguyên không nhìn nhầm, thì đây chắc chắn là ánh mắt coi khinh!

Con cẩu nô tài ỷ thế mèo này...

"Trên đời sao lại có sinh linh có thể đi qua cây cầu đá giăng đây cấm chế, mà không khiến cấm chế gây ra bất cứ phản ứng gì?" Hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn im lặng hồi lâu, sau đó mới khó khăn mở miệng hỏi, dường như không tin nổi vào hai mắt mình: "Chẳng lẽ chúng ta nhìn nhầm, trên cầu đá này thực ra không có cấm chế gì cả?"

Tiểu hoàng tử nghe vậy cũng ngơ ngác hỏi: "Lế nào truyền thuyết về hoàng thất của Ô Trì Quốc chúng ta là giả?"

Chỉ có Phương Nguyên im lặng quay đầu nhìn con mèo trắng kia, trong lòng thở dài một tiếng.

Nhớ lại lúc còn ở hồ Ma Tức, mọi việc con mèo trắng này đã làm đều kỳ dị đến mức mọi người không thể nào tưởng tượng nổi. Hắn cảm thấy đi qua cầu đá giăng đầy cấm chế này mà không bị cấm chế phản ứng đối với con mèo trắng này. chỉ là một chuyện quá bình thường...

Hắn khẽ giãm một phát xuống đất, những viên đá nhỏ xung quanh liền bay lên không, sau đó hắn phất tay áo, đánh chỗ đá đó về phía cầu đá.

Đá bay rào rào về phía cầu đá, sau đó bắn vào hang núi xung quanh.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Trên cầu đá không có phản ứng gì cả, có thể thấy được toàn bộ cấm chế quả thực đã biến mất.

Những người khác thấy cảnh đó cũng bất đắc dĩ kết thúc thảo luận, bởi vì vừa rồi họ đã thăm dò cây cầu đá này, xác thực nó giăng đây cấm chế, vậy mà bây giờ cấm chế biến mất tăm hơi. Không cần nghỉ ngờ, chuyện này chính là do con mèo trắng kia làm ra. Bất kể họ cảm thấy điều này ly kỳ hay là không thể tin được, thì con mèo kia quả thực đã làm được...

“Nếu có thể bắt được con mèo trắng này mang về, thì còn ai dám nói Thiên Xu Môn chúng ta xuống dốc nữa?”

Trận sư tóc bạc bỗng đẩy nhẹ trận sư tóc đen một cái, nhỏ giọng thương lượng.

“Đúng vậy, nếu có con mèo này...”

Hai mắt trận sư tóc đen cũng sáng bừng lên.

Nhưng khi quay đầu sang, lại thấy con mèo trắng đang thản nhiên nhìn lại họ. Trong đôi mắt lạnh lùng của nó dường như mang theo vẻ như cười như không, khiến trận sư tóc trắng sợ hết hồn, vỗ một cái vào gáy trận sư tóc đen, mắng: “Cất mấy ý đồ xấu xa của ngươi đi. Đây mà là mèo trắng à? Đây là thần thú đó, phải cung kính mời ngài ấy về.”

“Meo...”

Con mèo trắng kia kêu một tiếng khinh bỉ, hệt như đang cười nhạt: “Ha ha.”

"Phải cảm ơn vị Miêu huynh này, bất kể nói thế nào, nó cũng đã giúp chúng ta một việc lớn!"

Phương Nguyên lại cúi đầu thở dài một tiếng, nói với tiểu hoàng tử bên cạnh.

Tiểu hoàng tử chẳng hiểu sao trở nên hơi nghiêm túc, chỉnh lại quần áo, đứng ngay ngắn dưới tế đàn, cúi người làm đại lễ với con mèo trắng.

Con mèo trắng kia lại tỏ ra lười biếng như thể chẳng buồn quan tâm đến y.

"Phương tiên sinh, có cần phải mời... thần thú này tiếp tục giúp chúng ta không?”

Tiểu hoàng tử quay trở về, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ hưng phấn, nhỏ giọng hỏi Phương Nguyên.

"Không cần, vị Miêu huynh này rất kiêu ngạo, trừ phi tự nó bằng lòng, còn không có cầu xin nó cũng vô dụng!"

Phương Nguyên thở dài, cười khổ nói.

Thực ra hắn cũng biết có một cách có thể mời được con mèo trắng này, đó chính là kéo Lạc Phi Linh qua đây đánh một trận.

Nhưng làm thế không ổn lắm... "Đi vào đi!"

Thở dài xong, Phương Nguyên và đám người tiểu hoàng tử lại bước lên cầu đá. Hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn vẫn đi phía trước dò đường, hắn, Quan Ngạo và tiểu hoàng tử thì đi đằng sau. Cũng may cấm chế trên cầu đá đã biến mất hoàn toàn, đúng là có sợ nhưng không nguy. Khi mọi người đi qua cầu đá liền thấy phía trước có một ngôi đền rất lớn màu đen, khí thế bừng bừng, tọa lạc trong núi.

"Đây chính là hoàng lăng của Ô Trì Quốc..."

Họ ngẩng đầu nhìn ngôi đền, đều cảm thấy nơi đó tỏa ra hoàng uy như ẩn như hiện.

Đó là do tâm niệm của tiên hoàng Ô Trì Quốc ngưng tụ ra, mang theo thiên uy huy hoàng được tích lũy qua mấy ngàn năm!

Nếu người phàm tới đây, bị khí thế này đè nén sợ rằng đứng còn không nổi!

Tâm thần họ sẽ phải chịu một áp lực lớn, tình nguyện cả đời này quỳ chân trước hoàng lăng, hóa thành bộ xương khô.

'Thậm chí Phương Nguyên tu luyện lôi pháp, mà đến nơi này cũng âm thầm bị áp chế.

Hắn có một linh cảm, nếu những người không phải hoàng tộc như hắn thi triển lôi pháp ở đây, sợ rằng uy lực sẽ yếu đi một chút, còn đổi lại là người của hoàng tộc mà thi triển lôi pháp thì uy lực lại được tăng lên khá nhiều, ít nhất là gấp vài lần thực lực hiện tại!

"Đến nơi rồi, coi như ta cũng đã hoàn thành lời hứa của mình, có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc ngươi muốn lấy thứ gì không?”

Ngẩng đầu nhìn hoàng lăng đang đóng chặt cửa chính, Phương Nguyên cúi đầu nhìn tiểu hoàng tử, hỏi.

"Phương tiên sinh, đừng nôn nóng, vẫn còn thiếu chút nữa!"