Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 484: Ma Chủng Xuất Thế (1)




"Khu... Ngươi nói vậy thì chính là như vậy đi!"

Tiểu hoàng tử nghe Phương Nguyên nói như vậy cũng ngẩn người dĩ nói.

Sau đó hắn lại tỏ ra hưng phấn nhìn Phương Nguyên, kích động nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Chẳng thế nào cả!"

Nghe hẳn giảng giải rất nhiều, nhưng Phương Nguyên chỉ hờ hững lắc đầu chậm rãi đứng dậy, không định nhiều lời với hắn.

"Ngươi..."

Tiểu hoàng tử nghe vậy nao nao, chỉ vào hai khối Lôi Thạch kia nói: "Đây. chính là tài nguyên Lôi Đạo ngươi cần nhất a, ta có thể cho ngươi càng nhiều hơn. Mặt khác, nghe nói bên trong Tổ Điện của hoàng thất chúng ta còn có rất nhiều bảo bối, ta có thể phân cho ngươi mấy món..."

Nói rồi, đôi mắt nhỏ của hắn lại đảo đảo nhanh như chớp, dường như hắn cảm thấy ăn chắc Phương Nguyên rồi vậy.

"Hai khối Lôi Thạch này ngươi không cần cho tal"

Phương Nguyên nói: 'Dù sao ngươi bây giờ cũng đang nằm trong tay ta, cùng lắm thì ta cướp đi là được!"

Tiểu hoàng tử lấy làm kinh hãi, suýt nữa khóc lên: "... Ngươi làm sao có thể như vậy được?"

Phương Nguyên than nhẹ một hơi, không còn dọa hắn nữa, chỉ thản nhiên nói: "Nói thật đi, tuy ta cần tài nguyên Lôi Đạo, thế nhưng ta cũng không muốn gây chuyện, càng không muốn dây dưa vào chuyện phiền toái trong hoàng tộc các ngươi. Quan trọng hơn là, ta vẫn là không tin ngươi..."

"Ta..."

Tiểu hoàng tử lập tức cảm thấy nôn nóng, lời nói cũng bắt đầu trở nên cà lăm: "Ngay... ngay cả mục đích của mình ta cũng đã nói cho ngươi biết, ngươi còn không tin ta sao?"

Trên mặt Phương Nguyên lộ ra nụ cười mỉa mai, không chút che giấu ánh mắt hoài nghỉ của mình, lạnh lùng nói: "Đương nhiên không tin, truyền thừa hoàng thất của Ô Trì quốc các ngươi đã có mấy ngàn năm, phóng nhấn khắp cả Bá Hạ châu cũng có thể được coi là thế lực lớn một phương đi. Ngươi lại nói với ta, tùy tiện chỉ là một nữ nhân liền có thể nhiễu loạn triều cương; đường đường là Hoàng tộc một nước, vậy mà không có lấy một người tài ba trị được nàng, ngược lại lại cần một tên nhóc như ngươi chuồn ra ngoài cung, chạy tới mộ tổ nhà mình tìm biện pháp đối phó Yêu phi?"

"Ta... Ta nói đều là thật!"

Tiểu hoàng tử vậy nghe vậy tỏ ra lo lắng, nhưng thấy sắc mặt Phương Nguyên vẫn lãnh đạm như vậy, bộ dáng rõ ràng là không tin mình, hắn mới bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nói: "Nhưng ngươi nói cũng không sai, kỳ thật lần này ta ra ngoài, vốn là để tìm một người!"

"Tìm người nào?"

Phương Nguyên khế gật đầu, sắc mặt có chút dịu xuống.

"Chuyện này nói ra rất phức tạp!”

Trên mặt tiểu hoàng tử cũng tỏ ra mất mát, thấp giọng nói: "Trước đó, mẫu hậu ở trong cung phát giác ra nữ nhân kia có biểu hiện bất thường, liền sai ta vụng trộm đi thỉnh giáo tiên tri của Ô Trì quốc. Người nói rằng vị tiên tri kia là người rất lợi hại, đã từng tu hành ở Dịch Lâu của Trung Châu, là đệ tử ngoại môn Dịch Lâu. Hiện tại phụ hoàng bị mê hoặc, nếu như có một người có thể trị được ả Yêu phi, thì đó nhất định là vị tiên tri kia...

"Dịch Lâu?" Phương Nguyên âm thầm đồng tình, hắn ngược lại cũng biết đến nơi này.

Dịch Lâu hiện tại chính là một trong bảy đại thánh địa của tu chân giới, am hiểu pháp thuật thôi diễn, được mệnh danh là có thể dòm ngó thiên cơ, biết được quá khứ tương lai. Tiên tri của Ô Trì quốc, cho dù chỉ là đệ tử ngoại môn của Dịch Lâu, cũng thật sự không tầm thường.

Thế nhưng trong lòng hắn ngược lại càng thêm hiếu kỳ, vì sao ngay cả đệ tử Dịch Lâu là vị tiên tri kia cũng không đối phó được Yêu phi?

Việc này hoặc là chính bản thân tiểu hoàng tử nói hươu nói vượn, hoặc cũng có thể là bản thân hắn còn có ẩn tình khác...

Thế nhưng sở dĩ Phương Nguyên không muốn quản chuyện này, hơn phân nửa là bởi vì hắn tin tưởng vào lý do thứ nhất. Sự tình trong hoàng cung vốn là vũng nước đục rất sâu, không phải một hai câu là có thể nói rõ ràng. Tiểu hoàng tử này rất thù hận Yêu phi là không giả, nhưng nói không chừng nguyên nhân lại chỉ là nữ tử kia cùng mẫu hậu của hắn tranh thủ tình cảm, dẫn tới hắn ghen ghét thay cho mẫu hậu mà thôi. Từ đó, nếu như Phương Nguyên lao đầu vào, vậy mới thật sự là chuyện cười...

"Thế nhưng trước khi rời đi, vị tiên tri kia ngược lại cũng nói với ta rằng, Ô Trì quốc chúng ta vẫn còn một người có thể đối phó với ả Yêu phi kia"

Nói đến đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng tử lại hiện ra vẻ ưu tư già trước tuổi, trầm giọng nói: "Hăn chỉ điểm ta cứ một đường đi về hướng nam ba ngàn dặm, sẽ gặp được một i, người đó là thúc thúc của phụ hoàng ta, cũng là người có thiên tư cao nhất của Ô Trì quốc chúng ta trong mấy ngàn năm qua. Bây giờ hắn đã sớm ẩn cư, nhưng tu vi của hắn rất thâm hậu, nếu chịu xuất thủ nhất định có thể đối phó được Yêu phi!"

"Sau đó ta trở về cung kể lại cho mẫu hậu, mẫu hậu lại nói, nàng quả thực cũng nhớ được từng có một vị tiên tổ như vậy, dường như vị kia đã từng bái sư tu hành tại Trung Châu, đạt được danh tiếng to lớn. Chỉ có điều về sau hắn nảy sinh tình cảm với một nữ nhân nhưng rồi cuối cùng lại chia tay, từ đó hẳn nản lòng thoái chí biến mất. Hiện tại đã trôi qua mấy trăm năm, không còn ai nghe được tin tức về hắn nữa..."

Nói đến đây, tiểu hoàng tử không khỏi khế thở dài, nói: "Mẫu hậu còn nói, nếu như người này thật sự còn sống như lời vị tiên tri kia nói, thì quả thực hắn có thể trị được ả Yêu phi kia. Thế nên ta liền mượn danh nghĩa ra ngoài du ngoạn, tìm kiếm hắn!"