Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 481: Đạo Lôi Dẫn Thứ Nhất (2)




Trong sát na đó, thân hình Phương Nguyên kịch chấn, nhưng vẻ mặt hắn kiên nghị, trong tâm thầm niệm pháp: "Tích Lôi Hồ, chưởng thiên ý..."

Tia lực lượng lôi điện kia chảy đến phụ cận đạo cơ của hắn, dần dần dung hợp cùng đạo cơ.

Điều này khiến cho trên dưới toàn thân hắn cũng lưu động điện quang yếu ớt, giống như có một tầng thần quang từ trên người hắn phát ra vậy.

Cách đó không xa, tiểu hoàng tử miệng không thể nói, thân không thể động thu hết một màn này vào trong đáy mắt, trong lòng khiếp sợ đến cực điểm.

"Tên Trận sư này, lại là Thiên Đạo Trúc Cơ hay sao?”

Vị tiểu hoàng tử Ô Trì quốc này tu vi không cao, nhưng ánh mắt không nghi ngờ gì rất là cao minh.

Trông thấy một tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ như Phương Nguyên, vậy mà lại luyện hóa lôi điện chỉ lực, hắn lập tức đoán ra được một chút.

Tu sĩ cảnh giới Kim Đan nắm giữ lôi điện chỉ lực không tính là gì, dù sao nhục thân cùng thần niệm của bọn hắn đều cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần có truyền thừa là có thể nếm thử tu hành. Nhưng tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ lại dám đụng vào loại tài nguyên tu hành này, thì chỉ có một nguyên nhân!

... Đối phương vốn chính là tu sĩ cảnh giới Thiên Đạo Trúc Cơi

Điều này lập tức khiến cho hắn vừa hưng phấn lại vừa tỏ ra chờ mong, tròng mắt liên tục đảo qua đảo lại.

Dĩ nhiên Phương Nguyên không biết lúc này hắn đang nghĩ gì, chỉ đang mải chìm đắm trong cảm giác hưng phấn vì rốt cục mình cũng bước qua bậc thang kia.

Một tia lôi điện chỉ lực được hắn đặt vào thể nội, sau đó chậm rãi luyện hóa.

Cái này khác với Thiên Lôi tôi thể hăn từng dẫn động trên đỉnh Vân Phù sơn. Lần đó là hắn dùng loại phương pháp liều mạng để cho mình đột phá gông cùm Ngũ Hành Trúc Cơ, tiến vào phạm trù Thiên Đạo Trúc Cơ mà thôi. Mà lần này, hắn lại chân chính mượn tài nguyên Lôi hệ, hấp thu một sợi lực lượng lôi điện vào. trong cơ thể mình, tu luyện thành pháp lực của mình!

Trên đạo cơ bắt đầu có điện quang du tẩu, tầng tầng không dứt!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Dưới sự kích phát của điện quang, ngay cả Ngũ Hành đạo cơ ẩn giấu bên trong đạo cơ của hắn cũng phóng thích ra!

"Soạu"

Phương Nguyên lòng sinh cảm ứng, năm ngón tay đẩy về phía trước.

Dải đất trống ở phía trước không xa bỗng nhiên nứt ra, bên trong kẽ nứt xuất hiện một đạo hào quang chói sáng đang thiêu đốt, rõ ràng là một sợi hỏa khí từ nham tương trong lòng đất bị Phương Nguyên rút ra, sau đó ngưng tụ vào tay phải của hắn. Mà tay trái Phương Nguyên theo thì tâm niệm lưu chuyển, chợt xuất hiện một sợi lôi quang. Hắn trầm ngâm một lúc, đột nhiên từ từ hợp cả hai tay lại với nhau...

"Đùng đùng..."

Sợi hỏa khí cùng sợi lôi điện quấn vào nhau, lập tức bắn ra lực lượng đáng sợ.

Nhưng vào lúc này Phương Nguyên lại chỉ nghiến chặt hàm răng, cứng rắn dung hợp hai loại lực lượng lại với nhau.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua.

'Trên trán Phương Nguyên cũng đã túa ra một tầng mồ hôi lạnh...

Cuối cùng cũng xuất hiện một màn khiến cho người ta không tưởng tượng nổi. Sợi tỉnh túy hỏa khí rút ra từ trong nham tương kia vậy mà lại sinh ra dung hợp

với lực lượng lôi điện, ban đầu còn nổi loạn tàn phá bừa bãi, dần dần trở nên yên tĩnh mà ôn thuần, cuối cùng hóa thành một con chỉm nhỏ màu đỏ. Con chim nhỏ bên trong một cái tiểu cầu chỉ to bằng ngón tay nhưng lại sinh động như thật, lông vũ xinh đẹp, nó phe phẩy đôi cánh nhỏ như hạt gạo bay lơ lửng trên lòng bàn tay Phương Nguyên, kêu lên ríu rít.

Phương Nguyên nhìn vào tiểu cầu, trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng: "Tứ Tướng Lôi Linh... Chu Tước!"

Sau hồi lâu, con chim tước nhỏ kia từ từ biến mất trong lòng bàn tay hắn. Mà Phương Nguyên thì thở phào một hơi, đột nhiên đưa tay phát ra một chỉ.

Trước người hắn hơn mười trượng có một khối ngoan thạch cao cỡ một người.

Từ đầu ngón tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một đạo lôi quang màu đỏ sậm bắn thẳng ra ngoài, đánh lên khối ngoan thạch.

"Sụt...

Khối ngoan thạch kia không bị đánh nát hay bị đốt cháy khét, mà là trực tiếp bị hòa tan.

Nó biến thành một bãi nước bùn cổ quái đọng lại trên mặt đất, sau đó chậm rãi tan biến trong vô hình.

Trong lòng Phương Nguyên khẽ buông lỏng, thật ra một hơi dài thở. Hắn biết mình đã thành công!

Thông qua đạo lợi dụng thánh chỉ kia, hãn đã thành công dẫn lực lượng bên trong Thiên Ngoại Lôi Thạch tiến vào thể nội, xây thành Lôi Hồ. Sau đó hẳn nhất cổ tác khí, dung hợp lực lượng Hỏa Đạo trong Ngũ Hành Trúc Cơ với lôi điện chỉ lực, tu luyện thành một con Tứ Tướng Lôi Linh...

Đây cũng chính là đạo Lôi Dẫn thứ nhất bên trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn!

Tiếp theo đó, nếu như hắn có thể tiếp tục tu luyện, lần lượt dung hợp ba đạo lực lượng Kim, Thủy, Mộc trong thể nội với thần lôi, lại tu luyện ra ba con Lôi Linh khác, thì tương đương với Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn đạt đến tiểu thành. Mà cuối cùng, sau khi tu luyện thành một đạo cuối cùng bên trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, đột phá gông cùm xiềng xích mà nói, thậm chí hắn còn có khả năng đạt tới công pháp đại thành, kết thành Kim Đan...

"Ta chỉ là nửa bước Thiên Đạo, so với Thiên Đạo Trúc Cơ chân chính còn kém hơn một chút!"

"Nhưng sau khi ta đạt tới nửa bước Thiên Đạo, Ngũ Hành Trúc Cơ lại mạnh hơn rất nhiều so với Thiên Đạo khác!"

Phương Nguyên thở phào một hơi, nhìn lướt qua viên Thiên Ngoại Lôi Thạch kia. Hắn thấy được lôi điện chỉ lực được dẫn ra phía trên Lôi Thạch đang chậm rãi giảm bớt, nhưng vẫn còn thừa một ít, trong lòng hơi do dự, liền lấy Ma Ấn Kiếm ra ngoài...

Tại thời khắc này, yêu ấn bên trên Ma Ấn Kiếm hiện ra rõ ràng đến cực điểm, giống như một con mắt đang nhìn chằm chằm

Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng nhìn chằm chằm yêu ấn kia, lãnh đạm nói: "Ngươi chính là đạo Lôi Dẫn thứ hai trong tu luyện lôi pháp của ta!"