Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 435: Một Bào Song Tử (1)




"Quan Ngạo sao lại có loại muội muội như ngươi chứ?"

Phương Nguyên tỉ mỉ quan sát một hồi, liền phát hiện nữ hài này không phải đang nói đùa, cũng không có dấu hiệu bị người ta khống chế thần thức, hết thảy những điều này chính là suy nghĩ thực sự của nàng. Điều này khiến trong lòng của hẳn nao nao, sau đó sinh ra một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp. Nhớ tới lần thứ nhất nhìn thấy bộ dáng nhu nhu nhược nhược kia của nàng, bỗng nhiên hẳn cảm thấy lạ lắm không gì sánh được, thậm chí có chút hoài nghỉ ký ức của mình

"Ta chỉ muốn sống sót mà thôi, có gì không đúng sao?"

Quan tiểu muội ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dáng mũm mĩm như búp bê, chỉ có ánh mắt là vô cùng tỉnh táo.

Phương Nguyên không đáp lại vấn đề này được, bởi vì nàng muốn sống, đây vốn chính là chuyện không ai ngăn cản được!

Mà Phương Nguyên quan tâm cũng không phải cái này.

"Dù sao hẳn cũng là ca ca của ngươi, là người nuôi ngươi khôn lớn, thậm chí vì ngươi mà hẳn cắt đứt con đường tu hành của chính mình...”

Phương Nguyên giọng đè nén bước lên trước một bước, vẻ mặt ẩn chứa tức giận.

Hắn vừa mới giết đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, sát khí vẫn chưa tiêu tan, lúc này không để ý lại nổi lên.

Quan tiểu muội đón nhận ánh mắt Phương Nguyên, rõ ràng hơi cảm thấy sợ hãi, nhưng vậy mà nàng vẫn cần chặt răng không lui lại. Mà lúc nghe được hàm ý thất vọng cùng chỉ trích trong lời nói của Phương Nguyên, vẻ mặt của nàng trở nên trắng bệch, sau đó mơ hồ đỏ ửng lên...

Đây không phải vì e lệ, mà là vì phẫn nộ.

"Là hẳn nợ ta!”

Nàng bỗng nhiên cất giọng cao giọng, thanh âm vẫn trong trẻo như vậy, nhưng lại vô cùng lãnh đạm.

“Ngươi...”

Phương Nguyên thiếu chút mất khống chế sát khí, muốn trực tiếp chém thắng một kiếm tới.

Nhưng lúc này Quan tiểu muội bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ngươi đoán xem ta khoảng bao nhiêu tuổi?”

Phương Nguyên chỉ là trầm mặc nhìn nàng.

Tuổi tác cụ thể của Quan tiểu muội hẳn cũng không biết, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là khoảng 11, 12 tuổi đi?

"Ta với hắn là huynh muội sinh đôi, ta chỉ sinh ra muộn hơn một nén hương so với hẳn mà thôi!"

Trên mặt Quan tiểu muội hiện lên vẻ cười cợt trào phúng, nói ra một cái đáp án không tưởng tượng nổi.

Vẻ mặt Phương Nguyên có chút chấn kinh, bởi vì Quan Ngạo cùng tiểu muội muội này so sánh với nhau thực sự là chênh lệch quá lớn.

Quan Ngạo hiện tại đã 24, 25 tuổi, nhìn bên ngoài nói là ba bốn mươi tuổi cũng có người tin, vậy mà Quan tiểu muội...

...rõ ràng vẫn là một tiểu nữ hài!

Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại dường như cũng không phải không có khả năng.

Quan Ngạo từng nói qua hắn có một muội muội, nhưng cũng không nói vị muội muội này bao nhiêu tuổi, chỉ có điều trong ấn tượng của Phương Nguyên vẫn cảm thấy đây là một đứa bé mà thôi. Nhưng trên thực tế, tám năm trước khi Quan Ngạo được một vị trưởng lão Tử Vân phong đem về, vị tiểu hài tử này cũng đã đi theo bên cạnh Quan Ngạo. Phương Nguyên không biết khi đó nàng bao nhiêu tuổi, nhưng cũng không phải là trẻ sơ sinh đang năm trong tã lót...

Nói cách khác, nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà nàng vẫn không hề lớn lên?

Quan tiểu muội quan sát biểu cảm của Phương Nguyên, thản nhiên nói: "Đừng nói là lớn lên, ta sinh ra vốn đã là một người chờ chết sẵn. Trước kia đại phu từng nói qua, sở dĩ ta trở nên như vậy, là bởi vì thời điểm mẫu thân của ta mang thai, tên quái thai hẳn đã cướp đi tất cả khí huyết của mẫu thân. Đừng nói là ta, mà ngay cả mẫu thân cũng bị hẳn hút thành một cái xác rỗng, hành hạ người suốt bảy tháng đã tiều tụy như khúc gỗ, cuối cùng trước khi chết cũng hạ sinh ra chúng ta. Nếu không phải cái mạng của ta cũng rất cứng rằn, chỉ sợ đã bị hẳn ăn hết từ trong bụng rồi!

Nói rồi, nàng nghiêm túc lặp lại: "Cho nên, hết thảy những chuyện này đều là do hắn nợ ta!”

Phương Nguyên nghe Quan tiểu muội nói, nhất thời cảm thấy nặng nề trong lòng.

Hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào. 

"Hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau không giả, nhưng ta vẫn luôn rất hận hắn!"

Mà Quan tiểu muội thì vẫn bình tĩnh, cũng có thể nói là bình thản nói ra: "Cho nên linh dược hẳn dùng để tu luyện, ta muốn ăn; tâm pháp hẳn tu luyện, ta muốn nhìn; thậm chí hắn bị trục xuất khỏi Tử Vân phong lúc trước, cũng là vì ta sai hắn đi trộm linh quả cho ta, từ đó mới bị trưởng lão phát hiện, sau đó đuổi ra. Lúc ấy ta vốn cho rằng mình đã không thể sống được nữa, nên muốn lợi dụng trưởng lão Tử Vân phong nói không chừng sẽ gi ết chết hắn, như vậy chúng ta sẽ có thể cùng nhau lên đường. Nhưng không ngờ hai chúng ta cũng không dễ chết như vậy..."

Nghe những lời này, Phương Nguyên cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Hân chợt phát hiện ra, sự quan tâm của mình đối với Quan Ngạo quả thực là quá ít, lúc trước hẳn chỉ biết rằng Quan Ngạo bị Tử Vân phong trục xuất, không biết còn có nội tình bực này. Nguyên bản hắn chỉ cho rằng tiến độ tu hành của Quan Ngạo quá chậm, cho nên mới bị trục xuất mà thôi...

"Nhưng cuối cùng, ta vẫn muốn sống!"

Cuối cùng, Quan tiểu muội thăm thắm nói ra: 

"Trước kia ta rất hận hẳn, cũng ỷ lại hẳn, nhưng bây giờ nếu như ta cũng có cơ hội sống sót, thì sẽ không tra tấn hắn nữa, ta tự đi tìm sinh cơ của ta, hắn tự đi con đường của hắn, như vậy không phải rất tốt sao?"

"Ngươi có thể nói những điều này với ta bằng loại phương pháp khác!"