Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 393: Ta Đến Cướp Ngục (2)




Phương Nguyên quan sát hấn một chút, chỉ thấy trên thân hẳn thình lĩnh đang mặc bộ thiết giáp mình cho hắn kia, thanh đại đao đang vác này, chính là đồ vật lúc chém giết ma vật trong Ma Tức hồ. Nhìn khuôn mặt to bè, vẻ mặt tràn đầy ngưng trọng kia, trong lòng Phương Nguyên thất thần một thoáng mới hiểu ra, tên ngốc này... vậy mà lại thật sự tới cứu mình, hắn định giết thằng vào Hắc Ngục cướp mình ra sao?

Đừng nói là hắn, cho dù ngay cả ba lão chấp sự gương mặt vốn không chút biểu cảm kia, ánh mắt lúc này cũng trở nên có chút cổ quái

Ánh mắt nhìn Quan Ngạo, như thể nhìn một tên đần vậy.

“Ngươi cứ như vậy tới cướp ngục sao?"

Trên mặt Phương Nguyên cũng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nói: "Vậy vừa rồi ngươi loanh quanh trong này làm cái gì?"

Quan Ngạo nói: "Ta vẫn chưa tìm được đường giết vào..."

Phương Nguyên: "...."

Ba vị lão chấp sự: "Khục...." 

Cũng chỉ có tên đần này, mới nghĩ ra được cách nghênh ngang vác một cây đao đến cướp ngục. Nếu như không phải Tân trưởng lão sớm thả Phương Nguyên ra, để hẳn thật sự giết vào bên trong, chỉ sợ không cần trạm gác ngầm động thủ, hẳn đã bị đại trận khốn trụ rồi...

Song mặc dù cách làm này rất ngốc nghếch, nhưng vẫn khiến cho Phương Nguyên cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nói: "Đa tạ ngươi Quan sư huynh, nhưng hiện tại ta đã thoát khốn, ngươi nên mau mau trở về đi, về sau đừng có lại làm như vậy... Chuyện này, về sau ta sẽ báo đáp ngươi!”

Quan Ngạo nói: "Ta không có ý định trở về a, ta phải bảo vệ ngươi chạy trốn!"

Phương Nguyên thấy dáng vẻ Quan Ngạo thực sự, là muốn cứu mình, trong lòng ngược lại không khỏi có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi, nói: "Quan sư huynh, tâm ý này của ngươi ta nhận, nhưng ngươi theo đi giúp ta, vậy muội muội ngươi phải làm sao bây giờ?"

Quan Ngạo nghe vậy cười hắc hắc: "Ta đã sớm nghĩ tới!"

Phương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Quan Ngạo nhìn về phía bụi cỏ nơi xa xa, vẫy vẫy tay khẽ kêu: "Tiểu muội, mau tới đây!"

Sau đó chỉ thấy bụi cỏ kia từ từ tách ra, một bóng người gầy gò đi ra, chính là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, trên người mặc một cái áo bông đỏ thẫm cực kỳ kín đáo, hai tay cùng khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch đến đáng sợ, tựa như chưa từng tiếp xúc qua với ánh nắng mặt trời vậy. Trong ngực nó ôm một bình hoa lớn, che đi hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ, hai mắt rụt rè quan sát đám người Phương Nguyên cùng lão chấp sự!

Lúc này Phương Nguyên thật sự sửng sốt: "Ngươi đến cướp ngục mà còn dẫn muội muội theo sao?”

Quan Ngạo nói: "Ta nghĩ rồi, cướp ngục xong ta cũng không thế trở vẽ a, sẽ lưu lạc chân trời góc bể, nên không thể bỏ lại muội muội ta được!"

".. Hay là đi ra ngoài trước.!"

Phương Nguyên cũng thật sự bó tay rồi, có cảm giác không biết nên nói tiếp như thế nào.

Nhưng trong lúc này cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể dẫn theo Quan Ngạo cùng muội muội của hắn rời khỏi nơi này trước.

Nơi này chính là trọng địa phía sau núi Thanh Dương tông, một khi bị người phát hiện, tất có trọng phạt.

Quan Ngạo tự tiện xông vào phía sau núi, còn ôm lấy suy nghĩ cướp ngục, chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị nghiêm trị, thậm chí cơ hội lần nữa bái nhập tiên môn hắn vừa mới lấy được, cũng có thể bị thú tiêu. Mà tình huống của tiểu muội Quan Ngạo lại càng đặc thù, nàng cũng không phải là đệ tử Thanh Dương tông, đi tới loại địa phương này, chính là phiền phức ngập trời, bị người phát hiện, gi ết chết bất luận tội cũng có thể.

Cho nên Phương Nguyên nhất định phải dẫn bọn họ ra ngoài trước, tránh cho bị người khác thấy được.

Khi nói đến đây, Phương Nguyên càng tỏ ra cẩn thận nhìn ba vị chấp sự một chút, lại phát hiện bọn hẳn đều không có phản ứng gì!

Xem ra ba vị này quả nhiên là không quan tâm đ ến những chuyện khác, ngoại trừ đưa Phương. Nguyên rời khỏi Việt quốc.

"Được rồi!"

Quan Ngạo vội vàng gật đầu, một tay nhấc đại đao, một tay bế muội muội của hẳn, sau đó liền nhanh chân chạy đi.

Phương Nguyên nhịn không được hô: “Quay lại Quan Ngạo quay đầu lại, không nhịn được nói: "Phương Nguyên sư đệ a, đây là thời điểm chạy trối chết, ngươi còn dông dài cái gì chứ?

"...."

Phương Nguyên nói: "Ngươi chạy sai hướng!”

....

....

“Ha ha, Đoàn sư đệ, dường như tâm thần của ngươi có chút không tập trung..."

Mà vào lúc này, trong một gian phòng bố trí xa hoa giữa một dãy cung điện, trên đỉnh Thanh Dương tông, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đang đánh cờ cùng đại đệ tử của Thần Tiêu phong, Đoàn Phi Uyên. Tài đánh cờ của Đoàn Phi Uyên dường như không được tốt, liên tục bố cục đều bị Cam Long Kiếm tùy tiện phá giải, cuối cùng, Cam Long Kiếm cũng không hạ cờ nữa, chỉ mỉm cười nhìn về phía Đoàn Phi Uyên dường như đang có chút thất hồn lạc phách!

“Ách... Không có a..."

Đoàn Phi Uyên đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng lắc đầu, luống cuống tay chân cầm quân cờ đi tiếp.

“Tâm trí ngươi đã loạn, nghỉ ngơi một hồi đi!"

Cam Long Kiếm chỉ cười một tiếng, khua loạn bàn cờ, rồi nhìn qua Đoàn Phi Uyên nói: "Ta cũng đang suy nghĩ một vấn đề, ngươi nói ngày mai, mấy vị trưởng lão cùng tông chủ Thanh Dương tông các ngươi, sẽ yên tâm giao vị đệ tử Thanh Dương tông kia cho ta sao?"

Đoàn Phi Uyên nghe vậy lập tức khẽ giật mình, ngơ ngác nói: "Không phải đã giam người vào Hắc Ngục rồi sao?"

Cam Long Kiếm cười nói: "Giam vào Hắc Ngục, cũng có thể đích thân thả ra được nha

Đoàn Phi Uyên tựa hồ cũng không nghĩ được sâu. xa, sau chút suy tư, lại vội vàng lắc đầu: "Sẽ không đâu, hẳn không đáng để tiên môn làm như vậy!"