Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 378: Đi Mau (1)




"Đại đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, dâng tặng một lọ Thanh Hà Tiên Lộ, chúc Phương Nguyên đạo hữu tiên đõ vĩnh sướng..."

Người đến đây xem lễ nối liền không dứt. Mỗi khi nghe được tên tuổi một vị đại nhân vật truyền đến, vẻ vui mừng trên mặt đệ tử Thanh Dương tông lại đậm thêm một phần.

Nhưng mãi đến buổi chiều ngày thứ ba, khi lại có một người đến, vẻ mặt trên mặt mọi người lại lập tức trở nên kinh ngạc.

"Cái gì? Ngay cả Âm Sơn tông cũng phái người đến?"

"Đại tiên môn đệ nhất Vân Châu, vẫn luôn cao cao tại thượng, từ trước tới nay bọn hẳn vẫn luôn không để ý tới chuyện nhỏ của mấy tiên môn Việt quốc chúng ta.."

"Rõ ràng còn phái đại đệ tử chân truyền đích thân đến nơi này, mặt mũi như vậy đúng là..."

Tứ đại tiên môn Việt quốc đến đây xem lễ, ít nhất cũng phải là nhân vật có cấp bậc trưởng lão mới có đủ phân lượng. Cho dù là đại đệ tử chân truyền tới xem lễ, cũng không thể lấy danh nghĩa của bản thân mà tới, mà phải lấy danh nghĩa của sư tôn hẳn, nếu không chính là không đủ cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng Âm Sơn tông chỉ tới một tên đệ tử chân truyền, trên dưới Thanh Dương tông đã lập tức tràn ngập thanh âm kinh hi, bởi vì ai cũng không nghĩ đến, Âm Sơn tông lại sẽ đến!

Mặc dù trên dưới Thanh Dương tông đều không muốn nói ra chuyện này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Âm Sơn tông hiện tại đã là tiên môn to lớn nhất Vân Châu, hùng cứ 13 nước trong Vân Châu, trong đó bao gồm hơn trăm tiên môn lớn nhỏ, không người không phục, không người dám bất kính. Mà tác phong làm việc của Âm Sơn tông, cũng hết sức để người bội phục. Ngàn năm trước, yêu ma xâm lấn, Thanh Dương tông không địch lại, tổn thất nặng rề, về sau Tiên Minh rút ra tỉnh lực tiên đến, xử lý một phen, yêu ma mới thối lui ra khỏi Vân Châu, chỉ có điều chúng vẫn nhòm ngó chằm chằm, khiến các đại tiên môn Vân Châu lo lảng không yên.

Nhưng cũng chính vào lúc đó, chưởng giáo Âm Sơn tông Hứa Trọng Nguyện, nguyện vì Vân Châu giữ biên ải, đạo thống dời về phía tây, tọa lạc tại một vùng Âm Sơn, phía tây giáp Ma Thành, phía đông giáp Vân Nhưỡng, trở thành một cánh cửa ngăn cách Ma Thành cùng Vân Châu, giữ vững biên ải Vân Châu. Hiện tại đã hơn nghìn năm, yêu ma lại chưa từng vượt biên, Âm Sơn tông cũng dăn dăn quật khởi, trở thành tiên môn to lớn nhất Vân Châu thay thế Thanh Dương tông trước kia!

Bất kể từ phương diện nào tới nói, Âm Sơn tông đều có tư cách này, cũng có khí phách này, xứng đáng nhận được danh hiệu đệ nhất Vân Châu!

Mà đây cũng chính là nguyên nhân khi thấy đệ tử chân truyền Âm Sơn tông tới xem lễ, mọi người tỏ ra vừa sợ lại vừa ước ao!

Ai mà không biết, Âm Sơn tông lúc này danh lớn thế lớn, ngay cả Tiên Minh tại Vân Châu, đều đối với đệ tử Âm Sơn tông lễ ngộ có thừa. Hiện tại đáng giá để Âm Sơn tông kết giao, cũng chỉ có rải rác mấy đại tiên môn bên trong 13 nước Vân Châu, nhưng bất kể như thế nào số, ngũ đại tiên môn Việt quốc cũng không đứng trong hàng ngũ này. Đừng nói là tông chú thu đỡ đệ, cho dù là tông chủ ngữ đại tiên môn Việt quốc nhậm chức, Âm Sơn tông có thể đến cũng đã không tệ rồi!

"Kẻ hèn này dạo chơi thế gian, vừa lúc tới nơi đây, nghe nói tới chuyện thí luyện Ma Tức hồ của Việt quốc, cũng biết Thanh Dương tông xuất hiện một vị nhân tài mới nổi không tầm thường, đã sớm muốn gặp một lần. Hiện tại vừa lúc nghe nói tông chủ Thanh Dương tông thu vị tiểu kỳ tài kia làm đõ đệ, thịnh sự như vậy, sao có thể bỏ lỡ chứ? Bởi vậy đường đột tới chơi, mong rằng chư vị tiền bối cùng đồng đạo thứ tội, chớ có trách tiểu bối ta đây vô lễ là được.

Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm là người mặc bạch bào, dáng người thon dài, khuôn mặt như ngọc, cưỡi một con Toan Nghê Thú lông tím làm thú cưỡi.

Cái thú kia giống như trâu, hung mãnh dị thường, gặp ai cũng cũng tỏ ra âm trầm dữ tợn, tựa như muốn xông lên cắn một cái vậy. Nó vừa hạ xuống, liền dọa cho đệ tử Thanh Dương tông ở chung quanh người người tê dại cả da đầu, lách mình tránh ra xa, sợ nó làm cho bị thương. Tuy nhiên bản thân Cam Long Kiếm ngược lại là một người có thái độ khiêm tốn, sau khi tiến vào sơn môn Thanh Dương, liền lập tức nhảy xuống, hướng chung quanh hành lẽ.

“Thì ra là trên đường dạo chơi ngẫu nhiên gặp phải.."