Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 306: Người Mù Đánh Chó (2)




"Chúng ta đi!"   

Một kiếm đánh bay Tiểu Viên sư huynh, Phương Nguyên gọi Lạc Phi Linh lại, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh.   

Hắn không nói một lời, chỉ nhìn lướt qua, nhất là Lữ Tâm Dao, hắn chỉ dừng lại trên mặt nàng một cái chớp mắt, liền quay người rời đi!   

Hắn biết một màn Lữ Tâm Dao dùng ngọc phù chiếu vào người mình đang ra tay ở không trung vừa rồi.   

Nhưng cũng vô dụng, mình sử dụng chính là Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, môn Kiếm Đạo này đừng nói trong tiên môn, cho dù là ở giang hồ thế tục, thì người biết sử dụng cũng nắm được một bó lớn. Nếu như nàng muốn dùng môn Kiếm Đạo này để chứng thực thân phận của mình, thì đúng là nói đùa...   

Advertisement

Mà khi bọn hắn rời đi, mười mấy tên đệ tử Bách Hoa cốc chung quanh vậy mà đơ ra, không người dám cản!   

Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Tiểu Viên sư huynh, người được một đám sư trưởng Bách Hoa cốc đều ca tụng là kỳ tài trăm năm khó gặp, vậy mà cứ như vậy thất bại. Mà đối thủ của hắn, rõ ràng tu vi cũng không cao hơn hắn bao nhiêu, lại nhẹ nhõm đánh bại hắn. Ở trong quá trình này, thậm chí ngay cả thần thông người ta cũng không hề thi triển, chỉ với một thanh kiếm trong tay, phá Hồng Liên kiếm trận của hắn...   

Gặp một màn này, bọn hắn đã sợ hãi tới cực điểm đối với Phương Nguyên, hay nói đúng hơn là tên nam tử mặc thanh bào mang theo mặt nạ khóc kia!   

Vào lúc này, ai dám mạo hiểm đi lên ngăn cản chứ...   

Advertisement

Trừ phi là Lữ Tâm Dao, đệ tử nhập thất của tiên môn ra lệnh...   

Thế nhưng khi bọn hắn nhìn về hướng Lữ Tâm Dao, liền thấy sắc mặt Lữ Tâm Dao vậy mà tái nhợt, đang ngơ ngác xuất thần.   

Một màn quỷ dị này xuất hiện, hiển nhiên là do hai người kia đã trốn xa, đệ tử Bách Hoa cốc không kịp phản ứng.   

"Các vị đạo hữu Bách Hoa cốc, hai tên tặc tử kia đâu rồi?"   

Trong khi bọn họ còn đang ù ù cạc cạc, thì từ xa chợt truyền đến một tiếng hét lớn, từ phía chân trời đã có mấy nhóm nhân mã chạy tới. Những người này là truy binh của các tiên môn khác đang trên đường trở về, trải qua một đường chạy gấp rốt cục cũng đến được đây. Lúc đầu bọn hắn cứ tưởng là bất kể thế nào, Bách Hoa cốc cũng có thể cầm chân Phương Nguyên một lát, chờ bọn hắn chạy tới, nhưng khi đến nơi xem xét, tất cả đều giật mình.   

"Bọn chúng đâu?"   

"Bách Hoa cốc các ngươi nhiều người như vậy, thế mà không ngăn được hai người bọn họ..."   

Chỉ thấy trong sân, đệ tử Bách Hoa cốc tỏ ra như cha mẹ chết, người bị thương cũng không nhiều, có điều điều đã bị choáng váng, lại nghĩ tới hai tên đệ tử Thanh Dương tông không có ở đây, lập tức từng người kinh hãi, nhao nhao lớn tiếng quát hỏi...   

"Bọn hắn... Bọn hắn bỏ chạy về hướng kia..."   

Vào lúc này, ngược lại tên Tiểu Viên sư huynh đang ngã ngồi trên mặt đất chợt đứng lên hét lớn. Vừa rồi hắn máu phun phè phè, nhưng cũng không phải do Phương Nguyên gây thương tích, mà là pháp thuật của hắn bị phá, nhận lấy phản phệ. Bây giờ đã qua được một lúc, cũng đã khôi phục được mấy phần, trong mắt hắn hiện ra vô tận tức giận, chỉ về hướng hai người Phương Nguyên bỏ chạy, sau đó nghiêm nghị rống lên: "Đệ tử Bách Hoa cốc, toàn bộ theo ta, bất kể như thế nào cũng phải đuổi kịp bọn hắn... Không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải đuổi kịp tên đệ tử Thanh Dương tông kia..."   

Giờ khắc này, trong ánh mắt hắn vằn lên tơ máu trông rất đáng sợ!   

"Phương Nguyên, ngươi làm nhục ta quá đáng..."   

"Cho dù vừa rồi... vừa rồi ngươi thắng ta thì cũng coi như thôi, vậy mà còn nói là Cửu Thiên Kiếm bỏ đi gì đó, tưởng ta chưa từng nghe nói qua bản kiếm phổ buồn cười này sao? Ngươi... đây là ngươi chẳng những muốn thắng ta, mà còn muốn hủy thanh danh của ta..."   

"Vừa rồi... vừa rồi tâm thần ta không ổn định, ta muốn cùng ngươi... tái chiến một trận!"   

Dưới luồng suy nghĩ điên cuồng điều khiển, hắn há miệng nuốt vào mấy khỏa đan dược, ráng hồi phục lại rồi tiếp tục đuổi theo.   

Trong quá trình này, Lữ Tâm Dao thật lâu sau mới phản ứng lại, yên lặng đi theo sau lưng đám người.   

Đối với trận truy đuổi này, bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút chán nản.   

"Mau mau đi thôi, chắc hẳn những đệ tử chân truyền các tiên môn khác cũng sắp đuổi đến..."   

Lúc này lợi dụng thời khắc một kiếm bại Tiểu Viên sư huynh, chúng đệ tử Bách Hoa cốc đang khủng hoảng choáng váng, Phương Nguyên cũng nhanh chóng xông ra, sau đó nhắm thảng theo hướng lãnh địa Thanh Dương tông phóng đi. Sau nửa canh giờ, đã nhìn thấy một mảnh ma vân đang phun trào đen nghịt, liền trời tiếp đất ở ở xa xa phía trước, dưới mặt đất truyền đến tiếng ma hống đáng sợ. Hắn lại quay về ma địa tràn ngập ma tức Hắc Ám!   

Đến nơi này, Phương Nguyên liền cùng Lạc Phi Linh hạ xuống mặt đất. Ở bên ngoài ma tức Hắc Ám mỏng manh, bọn hắn có thể tùy ý khống chế pháp bảo đi đường, nhưng sau khi tiến vào ma địa này mà còn lớn lối như vậy, thì e là chỉ có một con đường chết...   

"Phương Nguyên sư huynh, sợ cái gì chứ, ngươi lợi hại như vậy, sao không đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy luôn!"   

Lạc Phi Linh tỏ ra chưa đã nghiền, giật dây Phương Nguyên.   

"Vừa rồi thắng, kỳ thật cũng có chút may mắn!"   

Phương Nguyên cười khổ một tiếng, nói: "Hiện tại thương thế trên nhục thân ta chưa lành, không trụ được đánh lâu dài, nếu như tên chân truyền Bách Hoa cốc kia thật sự giữ chủ ý cùng ta triền đấu, thì thắng bại còn chưa biết được. Nhưng xem ra hắn rất kiêu ngạo, vừa lên đã thi triển ra thần thông mạnh nhất cùng ta cứng đối cứng, ngược lại tạo cho ta một cơ hội rất tốt, chỉ cần đánh bại uy phong của hắn, sẽ có cơ hội đánh bại hắn..."   

"Đúng vậy đúng vậy..."   

Lạc Phi Linh lúc này mới liên tục gật đầu: "Vừa rồi ta nhìn đến mê mẩn, quên mất trên người ngươi vẫn còn thương tích!"   

Nói rồi, nàng liền chập choạng đi về phía trước mấy bước: "Vậy bây giờ để ta tới bảo hộ ngươi đi!"   

"Hàiiii, ngươi chân còn lo chưa xong, cũng đừng có khoác lắc..."   

Phương Nguyên tỏ ra bất đắc dĩ, vừa rồi đứng trên pháp bảo phi hành, Lạc Phi Linh đứng thẳng người rất vui sướng, nhưng bỏ pháp bảo ra đi bộ, lập tức liền chập chững xiêu vẹo. Vết thương trên chân bị con mèo trắng cắn kia, mặc dù không độc, nhưng lại rất đau, một ngày hai ngày căn bản khó có thể tốt lên được...