Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 216: Thanh Bào Trường Kiếm Tru Hùng Ma (1)




Mặc dù chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều kiên quyết yêu cầu muốn theo Phương Nguyên tới đó hỗ trợ, nhưng Phương Nguyên vẫn cự tuyệt đề nghị của bọn hắn, bản thân một mình một kiếm phóng thẳng về phía đầm lầy. Chúng đệ tử rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể bố trí sẵn trận thế, chờ hắn trở về!   

Mà bản thân Phương Nguyên lại mang thanh bào cùng trường kiếm, chậm rãi đi tới đầm lầy.   

Tốc độ của hắn cũng không nhanh, cũng không cố ý ẩn giấu thân hình, thế nhưng trong lòng hắn lại như một cây cung đã kéo căng tới cực hạn.   

Trường kiếm bị hắn cầm chắc trong tay. Lúc này yêu ấn trên thân kiếm lộ vẻ sáng sủa và rõ ràng dị thường.   

Hắn quyết định dựa theo kế hoạch đã thương lượng trước đó, tự mình đi chém giết ma vật kia!   

Advertisement

Nguyên nhân hắn không dẫn theo đám đồng môn Tiểu Trúc phong đi vào cũng rất đơn giản, ma vật kia quá mạnh mẽ, dẫn theo đồng môn ngược lại sẽ chỉ khiến mình bị liên lụy, cho dù kết thành đại trận, chỉ sợ cũng không thể tiếp nổi một kích của ma vật kia. Bởi vậy, ngược lại chi bằng để mình tự ra tay cho nhẹ nhõm!   

Trong thời gian một tháng trước khi nhập Ma Tức hồ, hắn đã làm đủ chuẩn bị, lật xem vô số điển tịch ghi chép về những ma vật có thể tồn tại trong Ma Tức hồ, cũng đã làm ra sắp xếp với tất cả những ma vật này. Thậm chí trong lòng hắn cũng đã thôi diễn những sắp xếp này vô số lần, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn có can đảm một thân một kiếm đến đây chém giết ma vật này...   

Dù sao thì chuyện như chém yêu đồ ma, thực lực chỉ chiếm phân nửa!   

Advertisement

"Tử Khí Lưu Vân Quyết..."   

Khi đi tới vị trí ban nãy bọn hắn lui về, trái tim Phương Nguyên khẽ động, quanh người bắt đầu có tử khí mơ hồ hiện ra, lại hóa thành một mảnh sương mù màu tím, bao phủ thân hình hắn vào bên trong, cũng bao phủ một thân khí cơ của hắn. Hơn nữa sương mù tím này còn đang chậm rãi biến hóa, dần dần dung hòa với hắc vụ trong Ma Tức hồ, lại có thể tuy hai mà một, như đã ẩn thân!   

Đây chính là Tử Khí Lưu Vân Quyết hắn đã tìm hiểu trong một tháng thời gian trước đó!   

Một tháng thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, Phương Nguyên không dám nói bản thân đã tu luyện Tử Khí Lưu Vân Quyết đến trình độ mạnh hơn tất cả mọi người, nhưng phần lớn pháp môn hắn đều đã nắm giữ, hiện tại sử dụng cũng có vẻ xe nhẹ đường quen, thuận buồm xuôi gió!   

Thi triển pháp môn này xong, tốc độ của Phương Nguyên càng lúc càng nhanh, nhắm thẳng chỗ sâu trong đầm lầy mà phóng vào.   

Vừa tiến tới vừa cẩn thận quan sát bốn phía, bỗng nhiên, lòng hắn nghiêm nghị, ngừng lại ngay phía sau một gốc cự mộc.   

Ánh mắt lẫm liệt nhìn về phía trước, chỉ thấy ở chỗ sâu trong ao đầm kia có một ngọn núi thấp, trên sườn núi có một hang động tương đối kín đáo. Lúc này, trong huyệt động đen nhánh kia thình lình có hai mắt sáng rực như đèn, cảnh giác nhìn bốn phía, hơn nữa hai ngọn đèn này càng ngày càng sáng, một cái đầu lớn như cối xay thò ra dò xét, mũi hít hít, ngửi ngửi khắp nơi...   

"Thì ra ma vật này là một con cự hùng..."   

Phương Nguyên thấy vậy cũng hơi lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy con cự hùng kia cao chừng ba trượng, như một ngọn núi nhỏ, vóc người cường tráng, một thân lông đen như gai sắt. Chỉ là trên người nó đầy vết thương, lộ ra xương cốt màu xanh, hắc sắc quỷ hỏa đang thiêu đốt, đó cũng không phải bị thương mà là ma vật này trời sinh đã có dáng vẻ như thế. Trong mắt nó hiện lên màu xanh trắng, nhìn như dại ra, rồi lại như lúc nào cũng thoáng qua tia sáng yêu dị...   

"Tựa yêu lại không phải yêu, tựa ma mà không phải ma, đan xen giữa sinh tử, ngược lại không giống một sinh linh mà như một quỷ vật..."   

Phương Nguyên đối chiếu Ma Hùng mình quan sát được với từng ghi chép trong điển tịch, phát hiện quả nhiên giống với điển tịch miêu tả như đúc, trong lòng cũng cảm thấy hơi buông lỏng chút.   

Điều này nói rõ kế hoạch bản thân mình đã định ra cho đám ma vật này hẳn cũng không có vấn đề quá lớn.   

Hắn cũng biết ma vật này đã bị kinh động, không phải là vì thấy được bản thân mình, mà là vì ngửi được một chút mùi không tầm thường, bởi vậy đáy lòng cũng không hoảng loạn. Sau khi trầm ngâm một phen, hắn lấy ra một viên đan dược màu đỏ, nhẹ nhàng bắn bay ra ngoài...   

"Bốp!"   

Đan dược kia bắn trúng một gốc cây khô cách hắn bốn trượng, sau đó lại lăn đến trước mặt Ma Hùng.   

"Ngao..."   

Ma Hùng đột nhiên gầm lên giận dữ.   

Tiếng gầm chấn động đến mức mặt đất chung quanh bốc lên.   

Chẳng qua ngoại trừ viên đan dược màu đỏ kia, chung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào, Ma Hùng này cũng dần dần lắng xuống. Nó cúi đầu hít hà, chỉ cảm thấy trong viên đan dược trên mặt đất kia có mùi máu tươi xộc vào mũi, dường như cực kỳ mê người, hệt như món ngon dị thường nào đó vậy...   

"Ăn đi..."   

Phương Nguyên nhìn Ma Hùng, trong lòng thầm nghĩ.   

Đây là một loại độc đan hắn mời Nhiếp Hồng Cô luyện chế giúp hắn trước khi nhập cốc, bên trong dùng ít nhất cũng có hơn mười vị dược liệu trân quý, cùng với gần trăm loại huyết tinh dã súc, mùi cường liệt vô cùng, có cám dỗ trí mạng đối với ma vật thực huyết...   

Quan trọng hơn là, nó có kịch độc!   

Nhưng không nghĩ tới chính là, sau khi Ma Hùng kia ngửi ngửi, dường như hơi động tâm, nhưng cuối cùng nó vẫn lắc lắc đầu đi ra.   

"Này..."   

Phương Nguyên lập tức giật mình, hơi kinh ngạc.   

Chẳng qua nghĩ lại, nhớ tới những lời Hậu Quỷ Nhi đã nói lúc trước, trong lòng thầm nghĩ: "Hẳn ma vật này không ăn thịt thối, lẽ nào nó đã coi huyết đan này thành vật chết, cho nên mới nhịn? Nếu là như vậy, vậy thì phải đổi một phương pháp khác..."