Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 107: Hủy hoại thanh danh (2)




“Ngạch…”

Mọi người của thành Thái Nhạc tròn mắt nhìn nhau, không rõ tình huống đang xảy ra.

Tại sao các đệ tử tiên môn đều tôn trọng Kỳ Khiếu Phong mà lại tỏ thái độ không tốt đối với Phương Nguyên?

Tiểu Kiều sư muội nghe những lời này thì lông mày nhíu chặt lại. Nhưng nàng chưa mở miệng nói thì Kỳ Khiếu Phong đã lên tiếng:

“Chúng ta đều là sư huynh đệ đồng môn. Những lời này không được nói nữa. Nếu truyền ra ngoài sẽ gây tổn hại tới thanh danh của tông môn!”

Nói xong hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía bên ngoài phòng cười một tiếng rồi nói:

“Chu sư đệ, sao còn chưa vào uống rượu?”

Mọi người kinh ngạc nhìn về hướng đó thì thấy có một vị giáp sĩ đang đứng. Hắn đứng lẫn trong đám người, không lên tiếng. Mãi đến lúc Kỳ Khiếu Phong mở miệng, hắn mới giật mình, lúc xoay người lại thì sắc mặt đã đỏ bừng. Đây là thần thái vừa xấu hổ, vừa kích động lại có chút khó xử. Người này chính là Chu Thanh Việt.

“Ha ha, hóa ra ngươi ở nơi này!”

Hồng Đào nhìn thấy hắn thì lớn tiếng hô, vừa cười vừa vỗ tay.

Ngô Thanh cũng cười nói:

“Hóa ra ngươi ở đây. Thế mà không đến chào hỏi. Chẳng lẽ ngươi xem thường sư tỷ ư?”

Chu Thanh Việt nghe thế thì kích động đến đỏ mắt. Hắn đã sớm xuất hiện ở phủ thành chủ, thậm chí thành chủ còn để hắn đến đây tiếp khách, nhưng khi thấy Phương Nguyên thì hắn nào dám đến. Mãi đến khi Phương Nguyên rời đi thì hắn mới dám ló đầu ra, không ngờ bị Kỳ Khiếu Phong nhìn thấy. Bây giờ hắn nghe thấy những người này thân thiết gọi mình thì trong lòng cảm động đến không nói nên lời.

“Kỳ sư huynh, Ngô sư tỷ, Hồng sư huynh, Lữ sư huynh…”

Cuối cùng hắn nhịn không được, chạy tới chỗ mấy đệ tử tiên môn, quỳ mọp xuống đất, khóc lớn.

“Ngươi đã lớn như vậy còn khóc sướt mướt. Thật là khó coi quá đi.”

Ngô Thanh cười mắng một câu rồi đỡ hắn dậy. Thấy ánh mặt mọi người đang đổ dồn về đây thì nàng cố ý nói với giọng hòa nhã:

“Ngươi không cần đau lòng. Lúc trước ngươi bị người khác vu oan rồi bị trục xuất khỏi tiên môn khiến chúng ta đều rất tiếc hận. Chỉ là lúc đó Kỳ sư huynh đang nhận truyền đạo tại Phi Vân sơn nên không thể giúp ngươi. Nhưng trên đời có nhân quả, kẻ kia coi ngươi là bàn đạp để bước vào tiên môn thì đến bây giờ cũng không được sống tử tế. Hắn bây giờ nổi danh là phế nhân, chắc rằng sẽ sớm bị trục xuất khỏi tiên môn thôi!”

Nàng vừa nói ra lời này thì toàn bộ người của thành Thái Nhạc đều giật mình, cảm thấy đằng sau chắc chắn có một bí mật rất ghê gớm.

Việc Chu Thanh Việt bị trục xuất khỏi sư môn thì bọn họ đều biết, cũng nghe lỏm được rằng có liên quan gì đó đến Phương Nguyên. Nhưng Chu gia che giấu rất kín nên không ai biết rõ ràng nội tình bên trong. Bây giờ, theo lời của Ngô Thanh thì dường như Chu Thanh Việt bị Phương Nguyên hãm hại?

Trên thế gian này hai chữ danh lợi là nặng nhất. Mà danh lại quan trọng hơn lợi, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng.

Nói vu vơ mà làm ảnh hưởng đến sự trong sạch của người ta chẳng khác nào kết thù sâu như biển.

Bọn hắn không dám tin tưởng những lời này. Thế nhưng rõ ràng Ngô Thanh là đệ tử tiên môn, sao có thể mở miệng nói bừa?

Nhất thời, mọi người đều chần chừ, có người thầm nghĩ: “Chẳng trách Chu gia lại chèn ép Phương gia nhiều đến thế.”

Ngược lại, Tiểu Kiều sư muội ở bên cạnh không chịu nổi nữa, loại giá họa vu oan này ảnh hưởng đến thanh danh rất lớn. Nàng không ngờ rằng Ngô Thanh vốn xuất thân là tiểu thư của tu chân thế gia mà lại không hiểu chuyện. Nàng đang định mở miệng giải thích hộ Phương Nguyên thì Chu Thanh Việt đã xoay người sang nhìn nàng, ngập ngừng nói:

“Tiểu Kiều sư muội…”

Thấy bộ dạng này của hắn, Tiểu Kiều sư muội thở dài, nhớ tới việc người này từng xun xoe nịnh nọt mình nhiều lần. Lời nói đã ra đến miệng cũng bị nàng nuốt lại, định bụng sẽ nói cho Phương Nguyên biết trước rồi tính.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn là nàng biết nếu lúc này mình nói ra trước mặt mọi người thì cũng có nghĩa là kết thù với Thanh Phong thi xã.

“Mau tới đây, dù ngươi đã không còn ở trong tiên môn nhưng chúng ta vẫn coi ngươi là sư đệ.”

Ngô Thanh cười, kéo Chu Thanh Việt ngồi xuống, vừa đánh giá hắn từ trên xuống dưới vừa nói:

“Sao ngươi lại mặc áo giáp?”

Chu Thanh Việt cẩn thận nhìn thành chủ rồi lí nhí nói:

“Đệ bị kẻ gian hãm hại, không được ở lại tiên môn. May thay lúc về thành Thái Nhạc được thành chủ ưu ái ban cho ta chức thống lĩnh. Bây giờ ta là tướng thủ thành của thành Thái Nhạc nho nhỏ này.”

Thành chủ Lữ Mai Am cười nói:

“Chu hiền chất không hổ từng là đệ tử tiên môn, ghét ác như kẻ thù, dũng mãnh hơn người. Trước đó không lâu, hắn từng dẫn 300 giáp sĩ vào núi trừ yêu, xung phong lên phía trước suýt mất mạng. Tuy nhiên cũng thành công giết được một con yêu thú.”

Mọi người nghe thế thì tấm tắc khen. Còn Chu Thanh Việt cũng không kìm được mà nở nụ cười xấu hổ.

Không khí của buổi yến tiệc lại trở nên sôi nổi, người ăn kẻ uống, nói cười ầm ĩ.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một con ngựa phi gấp vào phủ thành chủ. Kỵ sĩ ngồi trên ngựa không kịp xuống ngựa, vội vàng hô to:

“Bẩm báo thành chủ đại nhận, trăm dặm ở ngoài phía đông thành có yêu ma xuất hiện làm loạn, đã bắt đi bách tính của một thôn.”

“Cái gì?”

Mọi người trong sảnh nghe thế thì kinh hãi.