Edit: Vincent
Beta: Vô Ảnh
Ôn Triển đã chứng kiến quá nhiều vụ ‘rớt đài’, từ trên cao rớt xuống chỉ trong một đêm, nhưng trước nay ông ta chưa từng nghĩ tới ngày nào đó sẽ xảy ra với mình.
Ông ta cố gắng lâu như vậy, ép mọi người trong công ty phải tăng ca, làm hết việc mới cho nghỉ, giấy tờ sổ sách phải thật hoàn hảo,… Mới có thể đi đến hôm nay, nhưng chỉ vì một ít chuyện đời tư của ông ta mà cơ nghiệp mấy chục năm trong mấy chốc đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Ôn Triển mặc kệ lời khuyên ngăn của bác sĩ, kiên trì xuất viện, ông ta muốn đi tìm Hứa gia, chỉ cần ngày nào Ôn Noãn còn là con gái ông, Hứa gia không thể khoanh tay đứng nhìn ông ta lụi bại như này được.
Nhưng mà vận khí của ông ta thật sự không tốt, vừa mới đi ra cửa bệnh viện, lại đột nhiên run rẩy rồi ngã khụy xuống đất. Mẹ kế lập tức mang người trở lại bệnh viện, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ bảo Ôn Triển bị trúng gió.
Bệnh tình của Ôn Triển giống như cọng rơm cuối cùng đề chết lạc đà, làm mẹ kế và Ôn Lăng suy sụp hoàn toàn. () Là một câu ngụ ngôn của Ả Rập: Một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.
Mẹ kế nhìn người đàn ông trên giường bệnh, ánh mắt lóe sáng, tiến lại gần nhẹ giọng nói: “Anh, công ty hiện nay vì không có anh nên không có ai chỉ đạo, nếu anh tin tưởng em, anh có thể giao cho em quản lý công ty trong thời gian này được không?”
Ôn Triển bình tĩnh nhìn bà ta, thiếu chút nữa mẹ kế không duy trì được nụ cười trên mặt, đợi một lúc lâu, mới nghe được một tiếng trả lời: “Được.”
Mẹ kế xúc động khóc to, kích động cầm tay Ôn Triển, thề thốt bảo đảm: “Anh, anh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Ôn Triển trong lòng an tâm một chút, ít nhất bên cạnh ông ta còn có người bạn tri kỷ này.
Nhưng rất nhanh, Ôn Triển đã bị hiện thực lạnh lùng vả cho một cái.
Mẹ kế đem công ty bán đi, lấy hết tiền rồi cùng con gái bỏ chạy.
Nhưng khi đến sân bay thì bị Hứa Mộng bắt được, phải giao ra một nửa tài sản, Ôn Triển nghe xong tin tức này, khí lực cạn kiệt, bệnh tình chuyển biến xấu, toàn thân tê liệt.
Hứa Mộng dùng tiền lấy lại được từ hai mẹ con kia, thuê cho Ôn Triển một nữ hộ lý, sau đó liền mặc kệ ông ta.
Cô làm điều này, hoàn toàn là xuất phát từ lòng trượng nghĩa của một vị cảnh sát nhân dân.
Chỉ là, không biết Ôn Noãn hiện tại ở nơi nào?
Bên này Hứa gia tìm người đến phát điên. Mà đương sự còn đang vui tươi hớn hở nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa hộ con sói đuôi to.
Cô cười tươi, lại gần anh: “Lệ ca ~~~”
Lệ Thời Tru nhịn cười: “Làm sao?”
Ôn Noãn: “Muốn ăn đồ nướng.”
“Muốn ra ngoài ăn đồ nướng.”
Nụ cười trên mặt Lệ Thời Tru nhạt đi: “Không được.”
“Ăn đồ nướng nhiều bị nóng.” Ném xuống một câu rồi liền rời đi.
Ôn Noãn: QAQ
Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay không nhưng cô có cảm giác gần đây Lệ Thời Tru cố ý giam lỏng, không cho cô ra khỏi nhà.
Nhưng điều quan trọng là cô muốn ăn đồ nướng, những que thịt nướng vỉa hè.
A, không được nghĩ nữa, nghĩ đến là nước miếng lại chảy ra.
Lệ Thời Tru quay đầu lại nhìn cô gái trên sô pha đang chép chép miệng, đáy mắt hiện lên ý cười: “Buổi tối cho em đi ăn.”
“Oa, cảm ơn Lệ ca, yêu anh moah moah~”