9
Khi tỉnh lại lần nữa, ráng hồng nơi chân trời mang theo ấm áp tiến vào phòng.
Người bên cạnh cũng dừng động tác lật trang giấy, tôi vừa động, anh liền nghe thấy.
Anh đặt mu bàn tay lên trán tôi.
“Em bị sốt.”
“Sao buổi sáng không uống sữa bò?”
Tôi há miệng th ở dốc, phát hiện mình không nói chuyện được.
Cổ họng rất đau, cả người vô lực.
Tôi chỉ có thể dùng lắc đầu để truyền đạt ý nghĩ của mình.
Thẩm Diên Tri cười khẽ, anh ôm tôi lên.
Anh đã đổi quần áo, trên người không còn mùi thuốc lá, có đôi khi anh để ý chi tiết đến mức khiến người khác giận sôi.
Biết tôi không thích mùi thuốc lá, cho nên anh chưa từng hút thuốc trước mặt tôi.
“Tôi không uống sữa bò.”
Cuối cùng, khi anh ôm tôi vào ghế sau của ô tô, tôi đã trả lời câu hỏi kia, bất chấp việc cổ họng đau rát.
Anh hơi sửng sốt.
Anh cười, khả năng là do tức giận.
“Cái gì em cũng muốn làm trái ý anh à?”
“…”
Có lẽ anh nói đúng.
Có lẽ tôi chỉ muốn thấy anh tức điên sau đó vứt bỏ tôi.
Nhưng tôi lười không muốn nói thêm câu nào nữa, chỉ lùi về chỗ ngồi.
Ô tô chậm rãi khởi động, khung cảnh bên ngoài vụt qua cửa sổ.
Rặng mây đỏ không tên phía chân trời như có thể đốt cháy lòng tôi.
…
Thẩm Diên Tri đưa tôi về nhà.
Có một người đã ngồi trên sô pha trong phòng khác.
Tôi cố gắng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Ý Liễu là khi nào, nhưng phát hiện ra không có ấn tượng gì cả.
Tôi chỉ cảm thấy, tôi và cô ấy khá giống nhau.
Vì thế tôi trơ mắt nhìn, nhìn thấy Thẩm Diên Tri, cô gái ngồi trên sô pha đột nhiên đứng lên nhào về phía anh.
Im lặng đến nửa phút, Thẩm Diên Tri vẫn luôn sững sờ ở đó.
Cho đến khi tóc mái cô gái kia cọ qua cổ anh, vui mừng gọi tên anh.
“Thẩm Diên tri, em đã về rồi.”
…
Người bị ôm vẫn ngây ra như phỗng, cuối cùng là tôi lên tiếng nhắc nhở.
“Cô ấy nói, cô ấy đã trở lại.”
Yết hầu của Thẩm Diên Tri lăn nhẹ, sau một lúc lâu, anh mới cứng ngắc tra lời.
“Em… Đã trở lại.”
Tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh mất kiểm soát như vậy.
Mê mang mà… Thảm hại.