24
“Chậc, cậu nhớ lại hết rồi chứ gì?”
Ngoài phòng bệnh, cô gái ôm tay ngửa đầu nhìn tôi.
Thẩm Nhụy Hân trợn mắt nhìn.
“Vậy cậu có nhớ, trước kia tớ và cậu là bạn thân nhất của nhau không?”
“…”
“Ngày đó tớ chưa nói cũng chưa làm gì cả, là cậu tự nổi điên.”
“Anh tớ ngăn lại cậu mà bị cậu cho ăn mấy dao.”
“…”
“Cậu với anh tớ kết hôn lâu rồi, kết hôn từ bốn năm trước.”
“Haizz, dù sao bây giờ tớ nói với cậu bao nhiêu, nói không chừng cậu sẽ lại quên hết.”
Cô gái thở dài, Thẩm Nhụy Hân rất ghét tôi, tôi biết.
Rốt cuộc tính cách cô ấy kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu được việc người khác hiểu lầm cô ấy.
Tôi đẩy cửa phòng.
Thẩm Diên Tri vẫn đang hôn mê.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, cẩn thân miêu tả mặt mày của anh.
Từ sống mũi đến đôi môi.
Đêm khuya luôn yên tĩnh, em gái anh đi rồi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn canh giữ ở mép giường của anh.
Ma xui quỷ khiến, tôi cúi người hôn môi anh.
Hôn giây lát, chợt hơi đ ộng tình, sao tôi lại cảm thấy mình được… Đáp lại?
Tôi mở choàng mắt.
Trong bóng đêm, đôi mắt Thẩm Diên Tri đen nhánh, thâm thúy.
“Lại khóc?”
“Nhóc mít ướt.”
Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vừa khàn vừa mang hài hước.
Tôi nhớ tới, có một lần khi học cấp ba cũng thế này, tôi thi không tốt, khóc rất thê thảm.
Anh bèn xoa bóp mặt tôi, nói tôi là nhóc mít ướt.
Nghĩ đến đây, tôi khóc càng to hơn.
Gọi tên anh từng tiếng này đến tiếng khác.
“Haizz, anh nghe thấy được.”
Lời nói của anh có ý cười, anh móc ngón tay của tôi.
“Thẩm Diên Tri, em đã ở trong địa ngục từ lâu.”
“Em không đáng để anh làm nhiều việc vì em như vậy.”
Đoạn ký ức kinh hoàng không dám nghĩ lại kia là chân thật, cơ thể của tôi là tàn phá, tôi đã bị hắc ám bao vây từ lâu.
Nhưng anh không để bụng.
“Thật ra những người bắt nạt em lúc trước đã phải nhận báo ứng.”
“Đám người đó vừa vào tù không lâu thì đã chết.”
“Lúc bọn họ đi… Đã là hình thù kỳ quái.”
“Cho nên Khanh Khanh, không sao cả, em là cô gái tốt, em sạch sẽ hơn bất cứ ai.”
“Người không sạch sẽ chính là đám người kia, bọn họ đã nhận báo ứng nên có.”
“Em nói em ở trong địa ngục, được.”
“Không sao cả, Thẩm Diên Tri có thể cùng xuống địa ngục với Khanh Khanh.”
“Đi đến đâu cũng được.”
(Chính văn kết thúc)