23
12.5 trời nắng
Tàn thuốc đốt phỏng cổ tay, rất đau.
Nhưng nghĩ đến chuyện đây là nỗi đau mà em phải gánh vác năm đó, lòng mình càng đau hơn.
Khanh Khanh.
Anh không lừa em.
Nếu như không thể chia sẻ nỗi đau với em.
Vậy cùng chịu đau đớn như em cũng tốt.
…
15.5 trời âm u
Hơi tức giận.
Cô nàng này gan lớn thật, dám đổ sữa bò lên đầu mình.
… Tuy rằng mình cũng đổ lại.
Bởi vì thuốc kia chỉ có thể pha loãng trong sữa bò, cho nên bình thường mình đều cho cô ấy uống sữa bò.
Nhưng bây giờ cô ấy không chịu uống.
Không dỗ được.
…
18.5 trời nắng
Haizz, cảm giác vẫn nên cho em uống thuốc.
Trạng thái giống trước đây, Khanh Khanh bắt đầu tưởng tượng ra người không có thật.
Lần này nhân vật em tưởng tượng ra là cô tái lên Tạ Ý Liễu.
Đây còn không phải ID em tự lấy cho em khi trơi game võ hiệp thời cấp ba à.
Em cũng lấy một cái ID khác cho mình, tên là Tống Hữu Tinh.
…
Bác sĩ nói, cần phải phối hợp biểu diễn với ai.
Đi thong thả.
Bây giờ anh đây sắp thành ảnh đế rồi.
…
27.5 trời nắng
Có phải em nghĩ nhét một cái gối vào áo.
Là chứng tỏ em mang thai không?
Thật ra bọn anh thấy cả.
Khanh Khanh.
Đến cả ngớ ngẩn mà em cũng đáng yêu như vậy.
….
1.6 trời nắng
…
Đánh, Khanh Khanh.
Buổi tối em gái mình đến nhà chơi, vừa bắt đầu Khanh Khanh đã kỳ lạ.
Mình đoán chắc là do mấy ngày nay chưa cho cô ấy uống thuốc, cô ấy lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nhưng mình cũng không ngờ cô ấy sẽ lấy dao trên bàn đâm chính mình.
Miệng lẩm bẩm gì đó, có lẽ lại rối loạn tâm thần.
Lúc ôm em, còn bị em đâm mấy dao.
Khi đó em lắc đầu nguầy nguậy, mắt trợn to.
Lúc đó tình huống quá khẩn cấp, đánh em một cái là muốn em tỉnh táo hơn.
Không ngờ em lại nhớ kỹ.
Lần sau cho em tát lại.
Được không?
…
4.6 trời nắng.
Tỉnh lại trong bệnh viện, mấy ngày nhật ký bị bỏ dở.
Được rồi, mình cũng chảy rất nhiều máu.
Khanh Khanh, mấy dao kia của em đâm vào chỗ hay lắm.
5.6 trời nắng
Khanh Khanh không để ý đến mình.
Không muốn viết nhật ký.
8.6 trời mưa
Ừm.
Mình chỉ có thể trộm đến trước giường nhìn em vào nửa đêm.
Bởi vì em ghét mình mà.
9.6 trời mưa
Không sao cả.
Điều anh không sợ nhất chính là em ghét anh.
13.6 trời nắng
Khanh Khanh trốn, bỏ trốn một mình.
Mình đã rất tức giận, hình như rất lâu rồi mình chưa giận như vậy.
Sau đó, mình vẫn tìm được cô ấy.
Cô ấy cứ nhắc Tống Hữu Tinh mãi.
Rồi.
Em thật sự tưởng tưởng ra cả anh.
…
20.6 trời mưa
Khanh Khanh không thể không uống thuốc.
Nói thật, dù làm thế nào mình cũng không thể giận cô ấy được.
Cô ấy có làm loạn thế nào, mình cũng không giận được.
Sau đó mình trộm mua phòng cho Khanh Khanh, ngày nào cô ấy cũng ở đó.
Giám sát cô ấy uống thuốc.
…
25.6 trời mưa
A, Tống Hữu Tinh đúng là phiền phức.
Mình lại ghen với một người không có thật sao?
…
1.7 trời mưa
Trải qua một tháng nỗ lực không ngừng.
Đốc xúc Khanh Khanh uống thuốc.
Cuối cùng Tống Hữu Tinh cũng biến mất khỏi đầu cô ấy rồi.
Khanh Khanh.
Em đừng không vui.
Em có thể nhìn anh này.
…
6.7 trời nắng
Khanh Khanh trở nên ngoan ngoãn.
Ngoan thật sao.
Mình không biết.
Cô ấy như vậy, làm mình cảm thấy mọi chuyện vẫn phát triển theo hướng xấu hơn.
…
16.7 trời nắng
Anh phải làm gì mới có thể khiến em nhìn anh?
Thôi.
Anh đây lạc quan vô đối.
…
29.7 trời tuyết
Đến New Zealand.
Nhìn dáng vẻ, cô nhóc này rất thích ra ngoài chơi nhỉ?
Khanh Khanh, em biết không.
Em cười rộ lên.
Khóe miệng cong cong.
Anh đây lập tức vui vẻ muốn chết.
…
2.8 trời nắng
Khanh Khanh nói muốn tinh linh.
Đừng nói tinh linh, dù là ngôi sao trên trời,
Anh đều có thể hái xuống cho em.
Em biết không.
Nguyện vọng của anh chính là em vui vẻ.
Em vui vẻ là được.
Những ký ức đó, không nhớ ra cũng không sao.
Đều không đáng nhắc tới.
So với việc Khanh Khanh của chúng ta vui vẻ thì thật sự không đáng nhắc tới.
…
Nhật ký đứt đoạn ở đây.
Tuyết rơi cả đêm chưa ngừng, gió rét gào thét qua cửa sổ.
Đúng vậy, hôm nay là ngày mùng 3 tháng 8.
Anh làm sao có thời gian viết nhật ký được.
Anh ở gió tuyết, phải không, Thẩm Diên Tri.
Núi xa chấn động, tôi không phân rõ, gió lốc kia lớn đến mức có thể thổi tan linh hồn người.
Bọn họ nói, trên núi có tuyết lở.
Bọn họ nói, không phải chúng ta còn một đội đang trên núi sao.
Bọn họ nói, mau gọi điện thoại, mau gọi đội cứu viện đi.
…
Tuyết phủ kín núi đồi, cũng che khuất tầm nhìn.
Em đột nhiên nhớ tới lúc anh đi vào đêm qua, anh sờ đầu em rồi nói:
“Đừng như vậy, Khanh Khanh, có một ít lời, rất dễ dàng nói liền linh nghiệm.”
Núi non đen nghìn nghịt, không còn nhìn được tuyết trắng.
Em chạy ra khỏi nhà trọ, nhưng đường rất xúi xa, tuyết rất dày, đặc biệt dày.
Em quỳ gối trên nền tuyết, khóc kêu.
Gọi tên anh vô số lần.