22
Cho đến khi nước mắt rơi xuống mua bàn tay, không thể nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Bỗng nhiên có người ngồi xổm bên cạnh tôi.
Là Tống Hữu Tinh.
Thật ra Tống Hữu Tinh là người tôi tưởng tượng ra.
Có lẽ bây giờ cậu có thể xuất hiện là do Thẩm Diên Tri không có ở đây, mà tôi lại không uống thuốc.
Thật ra cẩn thận nghĩ lại sẽ thấy rất nhiều chuyện đều có dấu vết để lại.
Thuốc được hòa vào sữa bò.
Ví như Tạ Ý Liễu xuất hiện là vì tôi làm loạn không muốn uống thuốc, từ sau khi tôi không uống, cô ấy mới bắt đầu xuất hiện.
Ví như ngày tôi nghĩ mình mang thai, Thẩm Diên Tri đã đồng ý không bắt tôi uống sữa có hòa thuốc nữa.
Ví như đêm Tống Hữu Tinh dẫn tôi đi, trước đó tôi đã trộm đỗ thuốc được vài ngày.
Rồi sau đó Thẩm Diên Tri ép tôi uống hết thuốc.
Cơ thể Tống Hữu Tinh liền bắt đầu dần tan biến.
Bởi vì tôi dần dừng tưởng tượng.
Lúc này Tống Hữu Tinh đột nhiên lại xuất hiện, cậu ấy cười với tôi mãi.
Khi cười, cậu ấy rất giống Thẩm Diên Tri của trước kia.
Tôi luôn cảm thấy cậu ấy muốn nói với tôi gì đó.
Tôi đi theo cậu, đi đến trước hành lý của Thẩm Diên Tri.
Trước kia tôi không quản anh mang theo cái gì, lúc này tôi bỗng nhiên lao vào tìm kiếm như phát điên.
Cho đến khi tìm được một quyển sổ.
Bìa bọc da.
Bên trên viết.
“Nhật ký trị liệu của Khanh Khanh”