Cái Tên Khắc Sâu Trong Lòng

Chương 14




14

Hình như âm thanh thường nghe thấy khi nằm trên giường bệnh nhất chính là tiếng ve kêu.

Bệ cửa sổ màu trắng tinh, trần nhà sạch sẽ đến mức không nhìn thấy một hạt bụi.

Nước chảy từng giọt, kim găm trên tay như là gai đâm vào tận xương tủy.

Tôi không nhớ rõ mình đã nằm ở đây bao nhiêu ngày, cũng không nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiều người đã đến xem mình.

Bác sĩ, hoặc cũng có thể là y tá, bọn họ đứng ngoài cửa sổ, có trai có gái, có một giây, tôi đột nhiên cảm thấy mình không nghe thấy gì cả.

Ký ức phá xác ập đến như sóng triều, cảnh tượng bị Thẩm Diên Tri và em gái em bắt nạt xuất hiện liên tục trong mơ.

Tôi đã quên mình thân ở vực sâu, lại luôn hy vọng có thể giải thoát nhờ ác ma.

Thì ra tôi thật sự sa vào sự dịu dàng của Thẩm Diên Tri, thì ra có đôi khi, tôi cảm thấy anh không phải anh.

Bụng đau vài ngày, cả chính tôi cũng sợ hãi vết khâu trên người mình.

Một ngày nào đó, tôi nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, vết kim đâm trên tay trở nên chói mắt.

Tôi sờ ống truyền nước trên tay, bác sĩ nói vì ống tiêm mềm, cho nên có thể đâm vào mạch máu rất lâu.

Nhưng nó nằm ở đó, khiến tôi rất khó chịu.

Vì thế ở ngày thứ tư tôi đã rút nó ra.

Kéo theo một tia máu, nhưng không đau như tôi nghĩ.

Nói thật, tôi không cảm nhận được đau đớn.

Thật ra tôi cũng không cảm nhận được sự tồn tại của người khác, tôi đã mong mình chỉ có một mình, cứ thế sống đến cuối đời.

Nằm trên giường cũng được, chết đi cũng được.

Đều không sao cả, cũng không quan tâm.



Tôi trộm ném thuốc mà y tá đưa cho mình.

Bởi vì những người khác không uống, chỉ mình tôi phải uống.

Ống truyền nước đã rút ra lại bị thay đổi c ắm vào cánh tay khác, tựa như vận mệnh mà tôi không thể phản kháng được.

Sau đó, tôi dần dần cảm nhận được, là mẹ tôi đến thăm tôi.

Bà luôn lấy nước mắt rửa mặt, khóc còn khổ hơn tôi.

Nhưng mà, tôi cũng không muốn đáp lại bà.

Tôi không hiểu lời bà nói, bà luôn cầu xin tôi, cầu tôi đừng thế này đừng thứ kia, cầu tôi nhanh tốt lên, cầu tôi đừng không để ý đến ai.

Thật ra cũng không phải tôi không để ý, chỉ là tôi không có sức nói chuyện với người khác.

Tôi đột nhiên cảm thấy giao tiếp là không cần thiết, bởi vì không ai quan tâm  đến những gì tôi nghĩ.



Sáng tối luân phiên len lỏi vào phòng, tôi tính toán thời gian của mình qua nó.

Một buổi tối nào đó, tôi hoảng loạn không thể đi vào giấc ngủ như bao đêm khác.

Bỗng có người mở cửa phòng bệnh.

Nên hình dung tiếng bước chân này như thế nào đây, quá quen thuộc, quen thuộc đến mức bao ngày đêm tôi cũng không dám quên.

Tôi có thể xác định được điều này.

Rằng đây là lần đầu tiên Thẩm Diên Tri đến thăm tôi.

Hình như anh không ngờ tới việc tôi không ngủ, đứng ở trước giường đối mặt với tôi.

Tôi đã nghĩ mình có thể dùng tâm tính bình thản để nhìn anh, nhưng khi anh nhấc chân đến gần.

Tôi vẫn không nhịn được, nâng tay cầm cà men mẹ để lại ném về phía anh.

Anh không tránh, người hơi lảo đảo.

Vì thế tôi mới phát hiện, tóc anh hơi rũ rượi, mặt mày cũng mệt mỏi.

Trên khuỷu tay quấn đầy băng vải.

“…”

Đêm tối luôn như vậy, cho dù gió trời kéo cây cối đong đưa, nhưng yên tĩnh luôn tàn nhẫn len lỏi vào lòng người.

“Anh nghe y tá nói em trộm ném thuốc đi?”

Giọng nói của anh khàn khàn, anh đi từng bước về phía tôi, còn tôi thì ném hết mọi thứ có thể lên người anh.

“Khanh Khanh.”

Anh gọi tên tôi, luôn luôn là dáng vẻ vô cùng thâm tình ấy.

Có lẽ là như thế này, anh quen dùng thủ đoạn này để lừa người rơi vào bẫy.

Anh chỉ đang gạt tôi mà thôi.

Đá tôi xuống đất, sau đó lại hôn tôi.

Buồn cười chính là, tôi lại thật sự quên đi là ai đã đẩy mình xuống vực sâu.