10
Sau đó cô gái kia dọn vào căn biệt thự này.
Cô ấy luôn như hình với bóng với Thẩm Diên Tri.
Có đôi khi, tôi sẽ nhớ tới cuộc hội thoại mà mình nghe được khi ở trong văn phòng của Thẩm Diên Tri.
Bọn họ nói, tôi là người thế thân cho mối tình đầu của Thẩm Diên Tri.
Nhưng Thẩm Diên Tri vẫn không từ bỏ việc kết hôn với tôi.
Chỉ là, trước đây khi ăn tối, tôi và Thẩm Diên Tri mỗi người ngồi ở một bên, nhưng bây giờ giữa chúng tôi có thêm Tạ Ý Liễu.
Đến cả đi làm Tạ Ý Liễu cũng muốn đi cùng Thẩm Diên Tri, cô ấy là cô gái rất thích nói chuyện.
Tôi không hiểu, người trong lòng Thẩm Diên Tri đã trở lại.
Nếu tôi vừa vặn là kẻ thế thân cho người anh thích, chính chủ đã trở về, vì sao anh không để tôi đi?
Hay là, anh muốn đặt tôi bên cạnh, tiếp tục tra tấn tôi như nhiều năm trước?
…
Mấy ngày nay, Thẩm Diên Tri đều về nhà vào lúc trời đã khuya.
Hôm nay, hình như anh hơi say.
Tôi không nhìn thấy Tạ Ý Liễu, nhưng quần áo Thẩm Diên Tri hơi xộc xệch.
Cà vạt tán loạn, tóc giữa trán bị anh vén lên, ánh sáng u ám trong trong khách chiếu lên làn da trắng lạnh của anh.
Đôi mắt anh đỏ đậm.
Vừa nhìn thất tôi, anh khẽ cười.
“Khanh Khanh, em càng ngày càng không nghe lời anh nói.”
Tôi bị anh đ è xuống sô pha, đều đã lúc này mà anh vẫn đỡ eo tôi, để tôi không bị đau tay.
Đôi mắt đỏ ngầu như máu.
“Thẩm Diên Tri, Tạ Ý Liễu của anh đâu?”
Tôi ngửa đầu hỏi anh, nhưng anh chỉ cười nhạt một tiếng.
“Bị anh đánh mất.”
“Hôm nay cô ấy còn ra ngoài cùng anh.”
“Cô ấy đã bị anh đánh mất từ lâu rồi.”
“…”
Cảm xúc không tên dâng lên trong cơ thể tôi, tôi quay mặt sang bên không muốn nhìn anh.
Cái trán anh nhẹ nhàng dán lên trán tôi, có khoảnh khắc nào đó, tôi lại cảm thấy đôi mắt của anh hơi ngân ngấn nước mắt.
“Khanh Khanh, hôm nay em cũng không uống sữa bò, có đúng không?”
“Chờ anh ra ngoài em liền đổ sữa bò đi?”
“…”
Đúng vậy, tôi đã không uống sữa bò mấy ngày rồi.
Đại khái tôi và Thẩm Diên Tri đều là người ương ngạnh, một khi chính mình muốn làm gì thì không ai có thể lay chuyển được.
Nhưng Thẩm Diên Tri sẽ không bận tâm tôi có nguyện ý hay không.
Anh nhanh chóng hâm nóng một ly sữa bò.
Anh ngồi trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm: “Uống hết.”
Tôi nghĩ, một ly sữa bò căn bản không quan trọng.
Cái anh để ý là tôi có nghe lời anh hay không.
Tôi mím môi không nhìn anh, thật ra mấy chục ngày trước tôi đều đấu tranh, chỉ là kết quả không như tôi mong muốn.
Hôm nay, đại khái cũng là như thế này.
Tôi không uống, Thẩm Diên Tri liền bóp cằm tôi rót sữa vào.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy hôm nay anh lại tức giận.
Tôi cắn chặt răng không buông, đến cuối cùng anh thở dài.
Anh nhìn tôi, đồng thời ngửa đầu uống sữa.
Sau đó bóp cằm tôi, hôn tôi.
Khớp hàm bị anh cạy ra, cuối cùng chất lỏng vẫn chảy vào miệng lưỡi.
Hương sữa thơm ngọt, và cả người uống say là làm chút chuyện điên cuồng không kiên nể.
Tôi cảm thấy khó chịu, trong lòng nghẹn lại, cuối cùng tôi nghẹn ngào khóc anh mới dừng động tác.
Đêm tối luôn yên tĩnh đến tàn nhẫn, tôi nhìn chằm chằm bình hoa khô đặt ở ngoài cửa.
Sau một lúc lâu, tôi mới nghe thấy anh nói chuyện.
Khàn đặc, rách nát.
Anh kéo tôi vào lòng, nhiệt độ cơ thể anh luôn nóng cháy.
Anh liên tục xin lỗi bên tai tôi.
“Đừng khóc, anh sai rồi Khanh Khanh, là anh không tốt…”
“Không khóc được không, Khanh Khanh…”
…
Dáng vẻ kia làm tôi sinh ra ảo giác.
Giống như tôi vẫn luôn là người anh coi như trân bảo.