Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 60




Thấy Lý Đạt Đạt chạy về phía Tống Sư Yểu, Văn Châu Liên ngẩn ra, lập tức nhận ra Lý Đạt Đạt có ý gì nên sắc mặt cô ta dần trở nên khó coi.

Vệ Ngôn đi tới, nhỏ giọng trao đổi với cô ta: “Lý Đạt Đạt đang bày tỏ tuyệt giao với chị đấy hả? Tống Sư Yểu đập chậu cướp hoa của chị à?”

“Câm mồm đi, cậu còn biết làm gì ngoài lắm mồm hả? Lãng phí vị trí của công ty!” Văn Châu Liên đang bực bội nên không rảnh bận tâm công chúng trong thế giới hiện thực thấy cảnh này thì sẽ phản ứng như thế nào. Thực ra cô ta cho rằng khán giả nhất định sẽ đứng về phía mình, bởi vì Vệ Ngôn thật sự là phế vật. Anh ta đã làm gì? Anh ta chẳng làm gì hết! Chẳng có một xíu xiu tác dụng nào.

Vệ Ngôn bị răn dạy “trước mặt mọi người” nên cảm thấy hơi mất mặt, cũng rất khó chịu. Nói cứ như thể cô ta làm nhiều cỡ này sẽ có tiến triển gì ấy, chẳng phải cũng vô ích hay sao? Cũng vô tích sự y chang mình mà thôi.

Nhưng Văn Châu Liên là tiền bối, anh ta chỉ có thể nhẫn nại: “Tôi cũng cảm thấy tôi lãng phí vị trí của công ty, xin lỗi. Tiền bối có nhiều ý tưởng nên hãy nhanh chóng nghĩ xem làm thế nào để vãn hồi địa vị của chị thì tốt hơn. Bây giờ Tống Sư Yểu đã thành leader của đội ngũ này rồi đấy.”

“Chuyện dễ như đùa.” Văn Châu Liên liếc xéo khinh thường. Tống Sư Yểu có thể cướp uy tín của cô ta, nhưng không có cách nào thay thế cô ta được đâu.

/Tiền bối??? Vệ Ngôn gọi vợ chưa cưới của mình là tiền bối?/

/Hai người này trước mặt người khác một kiểu, sau lưng lại là một kiểu nè/

/Tui càng ngày càng thấy hoang mang. Nhà họ Vệ với nhà họ Văn môn đăng hộ đối, Vệ Ngôn cũng lớn hơn Văn Châu Liên hai tuổi, hai người cũng không thuộc cùng một công ty, sao Vệ Ngôn lại biểu hiện cứ như là hậu bối cùng công ty với Văn Châu Liên vậy?/

/Dễ như đùa? Để tôi chống mắt lên xem cô ta sẽ làm việc dễ như đùa gì/

Mọi người lại tiếp tục lên đường, Tống Sư Yểu không trở lại trên lưng Evans nữa.

“Anh ơi, anh thu kiếm được rồi đấy, A Kỳ chẳng nguy hiểm chút nào đâu. Anh ấy rất mạnh, cho dù là virus thì cũng không thể ăn mòn bản thân anh ấy, anh ấy có thể chăm sóc cho em rất tốt.” Tống Sư Yểu ôm cổ Giang Bạch Kỳ nói.

Giang Bạch Đào khϊếp sợ mình thiếu nữ yên tâm thanh thản nằm trên lưng Giang Bạch Kỳ, còn bắt một người bệnh chăm sóc cho mình một cách đúng lý hợp tình nữa. Làn da của cô trắng nõn trong suốt, thoạt nhìn da mặt chẳng dày tí nào… À hiểu rồi, cứ nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt cô ấy đi là sẽ biết vì thích nên cô ấy mới muốn bám người ta.

Gò má của Tống Sư Yểu kề sát bên mặt Giang Bạch Kỳ, mùi thơm vừa mềm mại vừa bá đạo bao phủ cả người anh mà không cho anh cơ hội từ chối, giống hệt như hai cánh tay của cô đang ôm chặt cổ anh, mỗi lần hít thở đều tràn đầy mùi hương trên người cô.

May mà đây là thế giới thực tế ảo nên anh có thể tự do điều khiển tình trạng của thân thể ảo này, không thì Tống Sư Yểu kề sát cả người với anh thì đã rõ ràng nhận thấy tiếng tim đập dữ dội của anh rồi.

Phản đối của Evans không có hiệu quả, chỉ có thể đi theo sau lưng họ.

/Ha ha ha ha ha ha tầm mắt chết chóc của anh trai/

/Thật sự là tầm mắt chết chóc kìa, hình như sắp bắn ra tia laser luôn/

/Tu la tràng ha ha ha ha/

Giang Bạch Kỳ cảm nhận được ánh mắt gϊếŧ người như sắp biến thành sự thật của Evans, nhưng anh cũng không rảnh bận tâm. Cơ thể trên lưng anh thật sự quá mềm mại quá ấm áp, kề sát trên lưng anh để lộ đường cong rõ ràng, anh lớn chừng này tuổi rồi mà chưa từng tiếp xúc gần gũi với cô gái nào tới mức này.

Huống chi đầu của cô còn đang kề sát bên cổ anh, lọn tóc xõa xuống trước ngực anh. Cô đang nhìn anh rất trắng trợn, hơi thở phả lên người anh. Trong khoang chứa VR, cổ anh vô cùng ngứa ngáy, hơi thở phả tới nơi nào là nơi nó lại nổi lên da gà.

“Trước kia anh làm việc ở viện nghiên cứu phụ trách công việc gì?” Tống Sư Yểu trò chuyện với anh.

Giang Bạch Kỳ đang lưỡng lự có nên nói chuyện hay không. Thiết lập người mắc bệnh khát máu của anh đã bị thay đổi vì Giang Bạch Đào, có thể coi như đã tiến hóa, nhưng khôi phục ý thức là một chuyện, có mở miệng nói chuyện hay không lại là một chuyện khác.

Trước khi Giang Bạch Kỳ lên tiếng, Tống Sư Yểu đã thản nhiên nói: “Bất kể anh phụ trách công việc gì thì tóm lại chắc sẽ được săn đón lắm nhỉ? Mặt mũi bảnh bao, tướng tá dễ thương, cả người tỏa sáng, lại có khí chất thần bí tràn đầy sức hấp dẫn thế này cơ mà.”

Giang Bạch Kỳ giật mình, lập tức cụp mi mắt xuống. Không, anh chẳng được săn đón chút nào, hầu như không ai có thể nhớ gương mặt trông ra sao, sự tồn tại của anh rất yếu ớt, ngay cả ba mẹ cũng sẽ quên mất anh. Anh xám xịt như một hạt bụi trần, Tống Sư Yểu mới là mẫu người mặt mũi xinh đẹp, cả người tỏa sáng, lại có khí chất thần bí tràn đầy sức hấp dẫn mà cô ấy nói.

Tại sao cô ấy lại nói những lời vớ vẩn khiến người ta bật cười như vậy? Cô ấy đang trêu đùa mình à?

“Anh đói rồi đúng không?” Tống Sư Yểu hỏi.

Giang Bạch Kỳ rất không vui, quyết định làm người câm, từ chối để ý tới cô.

Nhưng ngay sau đó, một bàn tay của Tống Sư Yểu buông anh ra, chưa được mấy giây sau lại duỗi tới, ngón tay chạm vào kẽ môi của anh, dịu dàng nói: “Mau ăn đi.”

Cô ấy lại cắn rách ngón tay, muốn đút máu cho mình. Trái tim vốn không yên phận của Giang Bạch Kỳ càng đập nhanh hơn. Cô ấy đang trêu đùa mình à? Hay là cô ấy có đam mê kỳ dị nào đó? Coi mình là thú cưng sao? Lúc trước cũng bảo mình giống gâu đần.

Cơ gắp anh căng cứng, đầu óc không thể suy nghĩ được gì nữa.

Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên kẽ môi của anh, như đang hỏi chủ nhân có phải là được phép tiến vào hay không. Mà chủ nhân vô dụng của nó cuối cùng vẫn không thể kháng cự sự cám dỗ này, hơi cứng đờ hé mở đôi môi, ngậm lấy ngón tay đó.

Đầu lưỡi l!ếm máu tươi tanh ngọt, thực tế vết thương không lớn, bị anh l!ếm mấy cái là hết mùi máu, nhưng anh vẫn cứ l!ếm mãi, tham lam lại tràn đầy tình yêu, cứ như bị mê hoặc.

Khi Tống Sư Yểu muốn rút tay ra thì anh lại dùng răng nanh khẽ cắn nó, sau đó bị một cánh tay khác của Tống Sư Yểu nhéo tai.

“Không được.” Cô nghiêm túc nói.

Lúc này Giang Bạch Kỳ mới nhận thấy mình đang làm gì, cứng đơ nhả răng ra, nhưng trước khi ngón tay của cô hoàn toàn rút ra, lưỡi của anh lại kìm lòng không đậu đuổi theo l!ếm một phát.

Mái tóc bị xoa nhẹ, giọng nói đầy ý cười của Tống Sư Yểu vang lên bên tai: “Ngoan quá.”

… Quả nhiên coi mình là cún rồi. Chắc chắn mình bị thiết lập nhân vật ảnh hưởng nên mới bị máu tươi dụ dỗ, mới làm trò kỳ quặc như vậy. Đúng, chắc chắn là như thế.

“Sau khi rời đảo thì theo em về nhà đi.” Tống Sư Yểu cười nói, bỗng lại gần bên tai anh, thì thầm bằng giọng chỉ có mình anh nghe thấy: “Đến lúc đó cho anh… thoải mái.”

Giang Bạch Kỳ: “…”

Trong khoang chứa VR, toàn thân Giang Bạch Kỳ đỏ rực như con tôm được hấp chín.

Cô ấy biếи ŧɦái!

Tưởng tượng thấy phản ứng của thân thể thật sự của Giang Bạch Kỳ ở ngoài khu vui chơi đảo sinh tồn, đôi mắt Tống Sư Yểu cong lên vì suиɠ sướиɠ. Hửm? Trêu đùa chó dữ của mình là hợp pháp mà nhỉ?

Ở phòng livestream trong thế giới hiện thực, fans CP lại bắt đầu điên cuồng, ăn đường tới mức sắp điên rồi, mà trong thế giới ảo, khán giả cũng bắt đầu ăn đường.

/A a a a a a ngọt quáaaaaaaaa/

/Tui xem tình yêu trong gameshow mạo hiểm!!! Tui bắt đầu tin trước kia hai người họ từng yêu nhau, thêm cả mô tuýp mất trí nhớ cũ mèm nữa/

/Diễn viên quần chúng Giang Bạch Kỳ này có khi nào gia nhập vào là vì Tống Sư Yểu không nhỉiiiii tui chết rồi/

/Anh trai tức chết mất, cải thảo nuôi bao lâu nay bị húc mất/

/Nếu là mị thì mị cũng tức, em gái giỏi thế này, Giang Bạch Kỳ lại tầm thường quá, mị chỉ cần nhắm mắt cái là không nhớ rõ mặt mũi anh ta trông như thế nào luôn/

/Thật không dám giấu diếm, tui cũng…/

Nhân viên của dự án khu vui chơi đảo sinh tồn hóng chuyện bàn luận, có cần giúp ông chủ điều tra xem tình hình nhà Evans là như nào hay không. Dựa theo tình huống trước mắt thì dường như Evans chỉ hận không thể chôn anh xuống lòng đất thêm lần nữa thôi, tràn đầy đối địch, cực kỳ không hài lòng.

Muốn cưới con gái nhà người ta có vẻ như không phải là chuyện dễ dàng. Không biết người ta có coi trọng thân phận chủ tịch Tập đoàn Phồn Tinh này hay không, thêm cả số tài sản đủ để làm chao đảo toàn bộ thế giới này nữa.



Hải đảo rất lớn, suốt cả ngày đi một chút rồi dừng lại nghỉ ngơi mà vẫn chưa nhìn thấy viện nghiên cứu. Lúc trời tối, họ tìm một doanh địa để vượt qua đêm nay trước đã, ngày mai lại đi tiếp.

Văn Châu Liên liếc nhìn Vệ Ngôn, nhướng mày như thể đang nói nhìn tôi đây này.

Văn Châu Liên lại gần Lý Đạt Đạt, cứ như thể giữa hai người chưa từng xảy ra xích mích bao giờ: “Đạt Đạt, tớ mới viết một ca khúc, để tớ hát chay cho cậu nghe, cậu cho tớ chút ý kiến được không?”

Vẻ mặt Lý Đạt Đạt cứng ngắc.

Văn Châu Liên không chờ Lý Đạt Đạt trả lời thì đã thản nhiên bắt đầu hát, giọng không lớn, nhưng người chung quanh đều nghe thấy, dỏng tai im lặng lắng nghe.

Văn Châu Liên hát một ca khúc về người cha dưới góc nhìn của con gái, vô cùng nổi tiếng trong thế giới hiện thực, kể về sự vĩ đại của tình cha. Ca khúc này vừa được phát hành đã nổi tiếng khắp cả nước, ca từ vô cùng chân chất nhưng cảm động, khiến không biết bao nhiêu trai gái nghe đến nỗi bật khóc, không biết bao nhiêu đứa con đang giận dỗi cha mình lập tức gọi điện cho cha, làm hòa với ông ấy, là “bài hát khuyên nhủ” trong truyền thuyết.

Thế giới hiện thực, phòng phát sóng trực tiếp show phán xét.

/Vãi chưởng nói chuyện không hợp là hát, xấu hổ tới mức ngón tay tôi co lại hết rồi/

/Xấu hổ tới mức ngón chân của tôi cào ra một cái lỗ/

/Lại copy lại copy, còn copy nhạc anh tao nữa, ghê tởm quá trời, tao nhổ vào/

Còn khán giả trong thế giới thực tế ảo không rõ chân tướng nên phản ứng đương nhiên khác hoàn toàn.

/Tâm trạng phức tạp, Văn Châu Liên thật sự rất có tài hoa đấy chứ/

/A a a a a đau lòng Đạt Đạt, Văn Châu Liên bị khùng à, bây giờ mà còn muốn hát bài hát khuyên nhủ thế này! Ghê tởm chết mất!/

/Coi như tôi chỉ hâm mộ ca khúc của Văn Châu Liên thôi. Mặc dù nhân phẩm nát bét, nhưng tôi vẫn thích nhạc của cô ta/

/Ông trời thật không công bằng, ban cho loại người này tài hoa như vậy/

Nghe ca khúc xong, đôi mắt Văn Quốc Hoa rơm rớm nước mắt, trong lòng tràn đầy cảm động và tự hào. Lại nhìn Tống Sư Yểu ngồi bên kia vẫn chẳng hề chủ động nói một câu với ông ta, ý cười trên mặt dần dần vơi bớt.

“Châu Châu, em có tài hoa quá, ca khúc này tuyệt thật.”

“Trời ạ, tôi nghe mà khóc rồi.”

Đám người trong khoảng thời gian này vẫn vây quanh Tống Sư Yểu, suýt nữa quên mất Văn Châu Liên lập tức bị thu hút. Dù gì đi nữa tài hoa của Văn Châu Liên vẫn khiến người ta thán phục. Nếu thật sự có thể mua tinh thể, mà họ không phải đang ở đây thì họ sẵn sàng táng gia bại sản mua tinh thể sinh ra trong đầu Văn Châu Liên để đổi lấy tài hoa này.

Đương nhiên nếu có thể mua tinh thể của Evans thì càng tốt. Cho dù họ táng gia bại sản cũng không mua nổi, đó là báu vật hiếm có trên đời, là thứ chắc chắn sẽ được các tỷ phú tranh cướp, thậm chí là cất giấu.

Văn Châu Liên cười ngượng ngùng: “Cũng thường thôi. Ở chỗ này thì tài hoa của em cũng không có tác dụng gì.”

“Làm gì có chuyện đó! Một ca khúc hay có thể tiếp thêm năng lượng tinh thần cho người nghe, đôi khi còn lợi hại hơn cả cơm ấy chứ.”

“Nếu có thể trở về thì tôi nhất định sẽ làm hòa với ba tôi.”

Văn Châu Liên lại nhìn về phía Vệ Ngôn. Vệ Ngôn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại không thể nói được gì, chỉ có thể giơ ngón cái với cô ta, chị là nhất nhất chị rồi.

Văn Châu Liên mượn Lý Đạt Đạt biểu diễn một phen, tìm lại vị trí và sự tồn tại của mình rồi vỗ vai Lý Đạt Đạt, xoay người rời đi.

Lý Đạt Đạt nắm chặt bàn tay, một tia oán hận lóe lên trong mắt. Ngay sau đó cô nhớ tới lời mà Tống Sư Yểu từng nói với mình, bèn đứng dậy rời xa đám đông như thể muốn trốn tránh.

Không lâu sau, quả nhiên Lý Tư Thanh bám theo cô đi ra ngoài. Ông ta hưởng thụ ánh mắt như bị cả thế giới ruồng bỏ của Lý Đạt Đạt khi tra tấn cô ngay trước mắt mọi người. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt đó thì tình cha biếи ŧɦái của ông ta lập tức tuôn trào, trong đầu bùng nổ vô số linh cảm như pháo hoa.

Dưới sự dụ dỗ của Lý Đạt Đạt, Lý Tư Thanh đã thừa nhận một số chuyện ông ta từng làm với Lý Đạt Đạt hồi nhỏ ngay trước mắt của vô số khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

Bên kia, bởi vì Evans nổi giận nên Tống Sư Yểu không thể không đi dỗ dành anh trai mình, do đó cuối cùng Giang Bạch Kỳ không còn trong trạng thái sinh đôi dính lẹo với Tống Sư Yểu.

Thấy vậy, Văn Châu Liên thầm nghĩ cơ hội tới rồi, lập tức ngoảnh đầu tìm Giang Bạch Kỳ.

Ai ngờ ngó trái ngó phải mà không tìm thấy bóng dáng Giang Bạch Kỳ ở đâu trong khu vực nhỏ xíu này.

Game mini “hãy tìm Giang Bạch Kỳ trong bức ảnh dưới đây” có độ khó không hề nhỏ đối với những người khác không phải là Tống Sư Yểu.

“Bạch Đào, A Kỳ đâu rồi?” Chẳng lẽ không ở chỗ này sao?

“Cô tìm anh ấy à?” Giang Bạch Đào quay đầu đi tìm, cũng không tìm thấy. Ớ…

Mãi cho tới khi Tống Sư Yểu dỗ Evans xong rồi đi đến bên cạnh Giang Bạch Kỳ, anh được quầng sáng của Tống Sư Yểu chiếu rọi thì họ mới thấy Giang Bạch Kỳ đang đứng ngay dưới gốc cây đó.

???

Mẹ kiếp!

Hai ngày tiếp theo, Văn Châu Liên vẫn mưu toan tìm Giang Bạch Kỳ để dụ dỗ anh, khiến Tống Sư Yểu khó chịu, nhưng tìm mãi mà không thấy Giang Bạch Kỳ ở chỗ nào, cứ như thể Giang Bạch Kỳ biết tàng hình. Nhưng Tống Sư Yểu lại cứ có thể nhìn thấy anh ngay lập tức.

Khán giả của phòng phát sóng trực tiếp trong và ngoài thế giới ảo xem tới nỗi cười bể bụng, cảm thấy Văn Châu Liên như thằng hề nhảy nhót, ngay cả người ta cũng không tìm được mà còn đòi dụ dỗ.

Đồng thời lại cảm thấy viên kẹo này ngọt quá trời quá đất, bất kể Giang Bạch Kỳ đứng ở đâu, Tống Sư Yểu luôn có thể tìm thấy anh ngay tức khắc. Một người có sự tồn tại mong manh tới mức gần như sẽ bị người khác bỏ qua bất cứ lúc nào, nhưng trong mắt cô lại tỏa sáng lấp lánh gì đó, ngọt quá đi!

Văn Châu Liên không thể không từ bỏ kế hoạch lợi dụng Giang Bạch Kỳ khiến Tống Sư Yểu khó chịu, tìm người tới mức mắt sắp mù rồi.

Cô ta thay đổi kế sách, suốt chặng đường cứ “sáng tác ca khúc mới” suốt, hết bài này tới bài khác, dùng “tài hoa” của mình khiến các đồng bạn đồng hành khϊếp sợ, nhận được sự khen ngợi, khiến họ vây quanh mình, khiến Tống Sư Yểu bị ghẻ lạnh.

Mặc dù Tống Sư Yểu vẫn luôn bám dính với Giang Bạch Kỳ, trông không hề bận tâm, nhưng Văn Châu Liên vẫn nhận lại sự thỏa mãn hư vinh mà lâu lắm rồi không có, cũng chính cảm giác này khiến cô ta lưu luyến không nỡ rời khỏi thế giới thực tế ảo này, chưa tới giây phút cuối cùng cần thiết phải rời đi thì cô ta sẽ không muốn đi.

Đúng, tôi chính là thiên tài đây! Ca ngợi tôi đi hâm mộ tôi đi ghen tỵ với tôi đi!

Ngoài ca hát, cô ta cũng không giở trò gì nữa. Chung quy cô ta cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, cũng muốn mau chóng rời khỏi hòn đảo này, trở lại xã hội náo nhiệt. Ở bên ngoài thì cô ta mới có thể hưởng thụ sự ủng hộ và tâng bốc nhiều hơn.

Cũng chỉ có ở thế giới bên ngoài, cô ta mới có cơ hội cho Tống Sư Yểu biết tay.

Rừng rậm lớn thì loài chim nào cũng có, ngay cả hung thủ gϊếŧ người liên hoàn cũng có fans hâm mộ, huống chi Văn Châu Liên dường như chỉ có nhân phẩm xấu xa thôi.

Bởi vì cô ta biểu lộ tài hoa khiến mọi người khϊếp sợ trong livestream nên lại có người thay đổi ấn tượng với cô ta. Một bộ phận cố chấp điên cuồng trong quần thể fans hâm mộ của Văn Châu Liên cứ như được tiếp thêm lực lượng, bắt đầu tro tàn lại cháy.



Trải qua ba ngày bôn ba, cuối cùng họ cũng tiến vào khu vực trung tâm hòn đảo. Trên đường lần lượt xuất hiện thi thể của người mắc bệnh khát máu hoặc là người bệnh đã sắp chết.

Thấy con người xuất hiện, chúng cất tiếng gầm khát vọng, nhưng vì đã đói quá lâu nên thậm chí không có sức đứng dậy, chỉ có thể phí công bò trên mặt đất.

Nếu không đút chút máu cho những người mắc bệnh khát máu này thì họ sẽ chết.

Họ lại nhìn về phía Tống Sư Yểu, kể cả những người vừa rồi còn vây quanh Văn Châu Liên.

Trong lòng họ, Tống Sư Yểu mới là người lãnh đạo. Văn Châu Liên hát rất hay, nhưng lại không giúp ích được gì vào lúc này. Giải trí thì được, nhưng phát ngôn của cô ta sẽ không có trọng lượng hơn chỉ vì cô ta có tài hoa trong việc soạn nhạc phổ lời.

Văn Châu Liên hơi xấu hổ, sắc mặt nhất thời trầm xuống, cảm thấy cứ như mình bị vả mặt.

/Ha ha ha ha ha cười ẻ, còn tưởng mình có thể dùng ca hát chinh phục thế giới này à?/

/Ha ha ha ha ha chẳng phải chính cô ta cũng biết tài năng của mình chẳng có ích lợi gì hay sao? Còn tưởng cô ta tự biết thân biết phận chứ/

/Chúng mày cứ cười đi, đây chỉ là thế giới thực tế ảo thôi, Châu Châu không làm chuyện phạm pháp, đi ra ngoài cô ấy vẫn là danh nhân được ghi danh vào sử sách của giới âm nhạc/

/Ghen tỵ đi, tài hoa sẽ lưu truyền vĩnh viễn, Văn Châu Liên không hề thua kém Tống Sư Yểu, chẳng qua hai người xuất sắc thuộc hai lĩnh vực khác nhau thôi/

/Phân lợn quả nhiên là phân lợn, tam quan nát như tương bần, ghê tởm/

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả bị đám fans cuồng của Văn Châu Liên chọc tức run người, nhưng lại không có cách nào đối phó, đây là chuyện khiến người ta buồn bực vô cùng. Tài năng của Văn Châu Liên là sự thật, ai có mắt đều thấy rõ.

Bất kể cô ta biểu hiện tệ hại cỡ nào trong khu vui chơi đảo sinh tồn thì cô ta cũng không phạm tội như Lý Tư Thanh, sau khi kết thúc chắc chắn sẽ bị bắt giam. Cô ta không phạm tội nên sau khi ra ngoài vẫn có thể tiếp tục hoành hành trong giới giải trí, bởi vì sẽ luôn có người thích cô ta, sẽ gục ngã dưới tài năng của cô ta. Cô ta đã chú định sẽ là người có tên tuổi trong giới âm nhạc, thậm chí càng ngày càng trèo lên cao hơn.

Mắt cá chân của Tống Sư Yểu bị trật khớp không nặng, thêm việc xử lý kịp thời nên mấy ngày qua đã khỏi rồi. Nhưng cô vẫn trèo lên lưng Giang Bạch Kỳ.

Lúc này cô nhìn từng thi thể, hoặc là người sắp biến thành thi thể, nói: “Trói họ lại rồi đút cho chút máu, chúng ta tìm thấy thuốc giải rồi sẽ đi ra cứu họ.”

Không ai có ý kiến. Những người này đều là bệnh nhân, trong viện nghiên cứu đằng trước đã có thuốc điều trị, sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn họ chết?

Văn Châu Liên đứng bên cạnh Vệ Ngôn nhìn họ nghe theo Tống Sư Yểu làm việc, còn lâu cô ta mới nghe theo sự chỉ huy của Tống Sư Yểu.

Văn Châu Liên đã phát hết bài hát trong đầu mình rồi, nhất thời không nghĩ ra mình còn ca khúc kinh điển nào nữa. Điều này khiến cô ta cảm thấy không an toàn, bèn hỏi Vệ Ngôn: “Cậu còn nhớ có bài kinh điển nào mà tôi chưa hát không?”

Vệ Ngôn: “Thanh xuân vụt bay?”

“Có chút ấn tượng, nhưng hát thế nào nhỉ?”

Vệ Ngôn âm thầm trợn mắt khinh thường, nhưng vẫn hát mấy câu cho cô ta nghe.

Cuối cùng Văn Châu Liên cũng nhớ ra.

/??? Văn Châu Liên hỏi Vệ Ngôn hát như thế nào? Mà Vệ Ngôn còn biết???/

/Tôi lên mạng search, giai điệu với lời bài hát đều không có, chắc chắn bài hát này là do Văn Châu Liên sáng tác, chắc là trước kia cô ta từng viết rồi hát cho Vệ Ngôn nghe./

/Văn Châu Liên với Vệ Ngôn trông cứ là lạ, hình như có rất nhiều bí mật thì phải/

/Văn Châu Liên với Vệ Ngôn đều là thiên tài, thiên tài thì lập dị tí có sao đâu? Chúng mày cứ ghen tỵ đi, đúng là Văn Châu Liên có rất nhiều khuyết điểm, nhưng người ta có tài hoa ahihi/



Họ vốn cho rằng chuyến này rất mạo hiểm, tay cầm dao phay dao gọt trái cây run bần bật. Dù sao ai cũng đã từng xem phim nào là zombie hay quái vật gì đó xuất hiện vì nghiên cứu gen, còn tưởng sẽ phải tiến hành một hồi cận chiến sống còn gì đó.

Kết quả là tình hình khá hơn họ nghĩ nhiều. Có rất nhiều người mắc bệnh khát máu đã đến cực hạn, hoặc là ngã xuống đất hấp hối, mặc cho họ muốn làm gì thì làm, hoặc là không còn sức lực chỉ cần đấm phát là ngã ngửa.

Thần kinh căng thẳng không khỏi dần dần thả lỏng.

Viện nghiên cứu khổng lồ đang lẳng lặng đứng giữa hòn đảo, dùng lưới sắt vây quanh một vòng bên ngoài, mấy người mắc bệnh khát máu bước chân chao đảo bò trên lưới sắt từ bên trong nhìn họ.

Trong lòng họ đã không còn sợ hãi, dễ dàng tiến vào bên trong, đi qua thao trường mọc đầy cỏ dại, bước vào tòa nhà của viện nghiên cứu.



Thế giới hiện thực, tại trường quay phát sóng chương trình phán xét.

“Sắp bắt đầu rồi.” Dựa theo yêu cầu của Đàm Uy, nhân viên làm việc đánh thức Đàm Uy đang nghỉ trưa.

Đàm Uy đang định nổi nóng, nghe vậy thì lập tức chạy tới trước màn hình.

Cuối cùng NPC người thật tạm thời cũng sắp sửa gặp mặt với người bị phán xét.

Mau cho Tống Sư Yểu biết mặt đi!



Vừa tiến vào tòa nhà viện nghiên cứu, Tống Sư Yểu bỗng lên tiếng: “Khoan đã.”

Tất cả mọi người nhìn qua.

“Chúng ta không biết Tập đoàn Phồn Tinh sẽ phái người tới khi nào, phải chừa lại một người chờ bên ngoài báo tin. Không thì trong tình huống không hề đề phòng, có khả năng chúng ta sẽ đâm đầu vào lưới.”

“Đúng!”

Tống Sư Yểu: “Đi lục soát phòng bảo vệ trước đã. Trong đó chắc sẽ có thứ đại loại như bộ đàm vô tuyến.”

Văn phòng của bảo vệ nằm ngay tại cửa vào tòa nhà. Bộ đàm vô tuyến là thiết bị cơ bản cần thiết của bảo vệ. Mọi người tiến vào phòng lục soát, quả nhiên tìm được mấy cái, thử dùng một chút thì vẫn còn dùng được.

Vậy thì ai sẽ ở lại bên ngoài để báo tin đây? Người này phải nhạy bén một chút, không ai dám bảo đảm sẽ có tình huống đột phát nào hay không, cho nên yêu cầu đối phương phải có bộ não nhảy số nhanh để vừa bảo vệ mình vừa có thể truyền đạt thông tin cho họ.

“Mạnh Thông, em ở lại trên này được không?” Tống Sư Yểu nói. Mạnh Thông là người nhỏ tuổi nhất trong số những người sống sót ở đây, đầu óc cũng rất thông minh.

Mạnh Thông nhìn về phía ba mẹ. Lễ Văn Linh hiền lành xoa đầu cậu bé, còn ba cậu thì gật đầu.

Em trai đã chết rồi, mình cũng đi dạo quỷ môn quan một lần, Mạnh Thông đã không còn là cậu nhóc loi choi không thích học bài khi mới tiến vào khu vui chơi đảo sinh tồn nữa. Cậu đã thành thục hơn nhiều, trong đôi mắt có ánh sáng khiến mọi người tin tưởng. Cậu gật đầu với Tống Sư Yểu.

Hệ thống điện của viện nghiên cứu xảy ra chút vấn đề nhỏ, nhưng vẫn tạm thời xài được. Sau khi bấm công tắc, có mấy bóng đèn sáng lên, mặc dù rất u ám, hơn nữa còn lập lòe rất hại mắt, nhưng vẫn tốt hơn là tối om không nhìn thấy gì hết.

Mùi tanh hôi nồng nặc lan tràn trong không khí, trên mặt đất cũng có vết máu loang lổ từng bãi, lạnh lẽo như bệnh viện ma đêm khuya.

Tống Sư Yểu: “A Kỳ, đáng sợ quá, ôm em chặt vào nhé.”

Giang Bạch Kỳ: …

Vốn tưởng rằng trong viện nghiên cứu, số lượng người mắc bệnh khát máu sẽ đông hơn bên ngoài nhiều, nào ngờ đi một mạch mà không thấy một ai.

Rẽ qua góc…

Hù!

Bước chân mọi người khựng lại, sợ thót tim.

Chỉ thấy có một người đang ngồi bên cạnh một thi thể dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối trên hành lang đằng trước.

Người kia ngoảnh đầu nhìn sang, thấy họ bèn cười vui sướng: “Chẳng lẽ mọi người tới cứu chúng tôi sao?”

Biết nói, là người à?!

Giang Bạch Kỳ vẫn không lên tiếng, đám người mắc bệnh khát máu khác cũng đều không nói gì, cho nên họ mặc định là người mắc bệnh khát máu thì không thể nói.

Do đó khi nghe anh ta mở lời, mọi người đều âm thầm thả lỏng.

Tống Sư Yểu lại đưa mắt nhìn thi thể, khẽ híp mắt.

“Các anh? Ở đây còn có người sống khác hả?” Văn Châu Liên vội hỏi.

“Còn có hai người bạn của tôi. Cảm ơn trời phật, chúng tôi còn đang suy nghĩ xem nên rời khỏi nơi này bằng cách nào đây.” Người kia vui vẻ đi tới.

“Đừng lại.” Tống Sư Yểu ngăn cản anh ta ở vị trí cách đó hơn ba mét, nhìn về phía Giang Bạch Đào: “Cô có quen người này không?”

Giang Bạch Đào điếng người, sao tên này không diễn theo kịch bản gì hết vậy? Chẳng phải đã nói là chỉ có mình mình uống thuốc giải, trong viện nghiên cứu toàn là người mắc bệnh khát máu tràn đầy tinh lực hay sao? Suốt chặng đường hành lang sạch sẽ tới mức chẳng thấy ma nào, đồng nghiệp này còn thêm đất diễn. Vậy là đã đổi kịch bản chứ gì? Cũng như người gia nhập lâm thời như Giang Bạch Kỳ.

Nhưng sao không báo với mình một tiếng? Làm cho mình cũng không dám chắc nên phối hợp kiểu gì đây.

Bởi vì do dự nên Giang Bạch Đào đáp: “Em cũng không chắc, nhân viên trong viện nghiên cứu nhiều lắm, em chưa gặp được hết. Ê, anh cũng uống thuốc giải rồi hả?”

NPC người thật tạm thời gật đầu: “Tôi vốn đã nhiễm virus, hình như uống nhầm thuốc giải nên khôi phục. Sau đó tôi bèn lấy thuốc giải cho hai người bạn thân của tôi uống, họ cũng đã khôi phục rồi.”

“Thuốc giải?!” Mọi người không khỏi vui sướng.

“Anh biết thuốc giải ở đâu hả?”

“Mấy ống trong viện nghiên cứu đã bị chúng tôi dùng rồi, còn lại ở trong kho hàng dưới lòng đất. Mọi người cũng muốn cứu người khác đúng không? Tốt quá, mọi người đi theo tôi đi, tôi dẫn mọi người đi lấy.”

NPC người thật tạm thời kích động nói, cảm xúc của anh ta ảnh hưởng tới người khác khiến người ta cảm thấy biểu hiện của anh ta vô cùng chân thật, sẽ kìm lòng không đặng đi theo anh ta.

Họ còn chưa quen với người chết nên né tránh thi thể theo bản năng. Tống Sư Yểu lại cứ nhìn chằm chằm vào nó, phát hiện đầu của thi thể này bị đập vỡ toang.

Trong thế giới hiện thực.

/Đây là NPC người thật tạm thời à? Anh ta tính làm gì vậy?/

/NPC người thật tạm thời ở tập này chắc sẽ không ghê tởm và ngu xuẩn như tập trước đâu/

/Fans chương trình bày tỏ muốn thấy Tống Sư Yểu bị tra hỏi linh hồn cơ. Văn Châu Liên với Vệ Ngôn không còn trông cậy được nữa rồi, chỉ có thể mong chờ NPC người thật tạm thời/

/Hy vọng ekip chương trình đừng khiến tôi thất vọng nữa. Không thì tôi sẽ từ fans thành anti thật đấy!/