Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 59




Kết hôn?

Bàn tay của Giang Bạch Kỳ bị Tống Sư Yểu nắm trong lòng bàn tay run rẩy một cách rõ rệt.

Đám nhân viên trong tổ dự án khu vui chơi đảo sinh tồn lắm chuyện lập tức phấn khởi tới mức nhảy cẫng ra khỏi ghế, cất tiếng kêu hưng phấn hóng hớt.

Khán giả càng hưng phấn hơn.

/A a a a a chết tui rồi!!!/

/Mẹ đồng ý việc hôn nhân này!!! Mẹ bán cả gia tài tổ chức tiệc cưới cho hai đứa hu hu hu/

/Tập hai Tống Sư Yểu lại yêu Giang Bạch Kỳ ngay từ cái nhìn đầu tiên! Quả nhiên từ trong xương tủy cô ấy thích mẫu người bình thường không có gì đặc biệt như Giang Bạch Kỳ!/

/Tới bây giờ tôi không còn tin trong thế giới hiện thực Tống Sư Yểu lại là một kẻ hãʍ ɦϊếp người khác. Cho dù thật sự xảy ra chuyện này thì nạn nhân không thể nào là cậu thiếu gia kia được. Diện mạo của nạn nhân kia khác một trời một vực với Giang Bạch Kỳ mà/

/Chấm hỏi?? Nạn nhân đã thảm lắm rồi, còn bị mấy người soi mói nữa hả? Đúng là thẩm mỹ của Tống Sư Yểu trong thế giới thực tế ảo rất kỳ lạ, nhưng không thể đảm bảo cô ta không muốn đổi khẩu vị. Nếu cô ta có giỏi thì cả tám số chỉ thích mỗi tuýp người này đi, chỉ có hai lần hoàn toàn không đủ để chứng minh cô ta chỉ thích mỗi hình mẫu này/

/Tống Sư Yểu thích Giang Bạch Kỳ hay thích trạng thái có thể mặc cho cô ta khống chế này thì còn là ẩn số đấy, tôi thấy hơi bị b3nh hoạn, ghê tởm/

Một khi đề cập tới vấn đề Tống Sư Yểu có phạm tội hay không, khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp sẽ trở nên loạn xì ngầu, bắt đầu cãi cọ. Khác với tập đầu tiên, bình luận của tập hai đã chia thành hai đội hình năm mươi năm mươi.

Dưới sự chỉ dẫn kiên trì không ngừng nghỉ của các thành viên diễn đàn Thiên Hội Lượng, lại thêm biểu hiện xuất sắc của Tống Sư Yểu nên rất nhiều đã kìm lòng không đậu mà nảy sinh ý nghĩ - dù sao không phải chỉ cần họ bỏ phiếu thì Tống Sư Yểu sẽ lập tức được ra tù ngay sao? Vậy thì tại sao lại không thể cho cô ấy một cơ hội, lỡ thật sự bị oan ức thì sao? Tống Sư Yểu xuất sắc như vậy, nếu ngồi tù tới chết vì tội danh này thì chỉ nghĩ thôi đã thấy vớ vẩn.

Đương nhiên, thành Rome không phải được xây dựng xong trong ngày một ngày hai. Cho dù đã có ý nghĩ này, song vẫn có rất nhiều người sẽ không dễ dàng gì mà bỏ ra tấm phiếu trên tay mình, hoặc sẽ không mua phiếu minh oan này. Bởi vì thứ đó được mua bằng tiền và điểm tín dụng của họ, rất nhiều người còn sẽ phân vân khi quyên góp tiền giúp đỡ thiên tai, huống chi là tiêu tiền cho một người xa lạ? Phiếu minh oan cũng không rẻ, hơn nữa dù tiền có dư dả thì điểm tín dụng cũng có hạn.

Song dù vậy, số lượng phiếu minh oan vẫn đang từ từ tăng trưởng.

Khán giả có thể nhìn thấy số phiếu minh oan. Hoắc Sâm thấy con số nằm dưới góc phải của phòng phát sóng trực tiếp, mười bảy triệu phiếu. Khi kết thúc tập đầu, số phiếu minh oan là mười triệu, con số này đã tăng vọt vào thời điểm kết thúc tập đầu, khi Tống Sư Yểu nói ra tính chân thật của thế giới. Còn tập này mới tiến hành được một nửa đã tăng thêm bảy triệu phiếu rồi.

Tiếp tục kéo gần khoảng cách với con số 50 triệu phiếu để được giảm án phạt. Trong lịch sử show phán xét chưa từng xuất hiện bao giờ. Dựa theo biểu hiện của cô, có lẽ khi kết thúc tập bốn là cô ấy sẽ có được 50 triệu phiếu, có thể giảm án phạt.

Nhưng cô thật sự chỉ muốn giảm án phạt thôi sao?

Anh ta nhớ tới lúc mình đi gặp cô, nhớ tới nụ cười miệt thị khinh thường của cô, trái tim anh ta lại đập thình thịch. Anh ta cảm thấy vừa giận dữ, vừa phấn khởi mà không hiểu tại sao.

Nhưng sự phấn khởi của anh ta đã trở nên bình tĩnh khi thấy Tống Sư Yểu nắm tay Giang Bạch Kỳ nói muốn kết hôn với anh, đôi môi mím chặt vì bất mãn.

Dưới lầu, Nguyên Mạn Chi lại đang nổi điên lên. Bà ta chỉ cần thấy có người nói xấu con trai bà ta, tỏ vẻ thương hại Tống Sư Yểu trong bình luận là lại tức điên người, nhưng vẫn không kìm được mà xem chương trình này.

“Tao sẽ không cho mày giảm án phạt đâu, mày đừng hòng mơ tưởng, đừng hòng mơ tưởng.” Nguyên Mạn Chi thều thào, ánh mắt oán hận như một con lệ quỷ.

“Lần này mày cứ chờ chết đi.”



Thế giới thực tế ảo, khu vui chơi đảo sinh tồn.

Bị Tống Sư Yểu nhìn bằng ánh mắt mong chờ, Giang Bạch Đào trong lòng hưng phấn, nét mặt cứng đờ.

“Ừ thì… chuyện này…” Cô chỉ là diễn viên quần chúng thôi chứ có phải là em gái của Giang Bạch Kỳ thật đâu! Mặc dù cô không biết Giang Bạch Kỳ là ai, nhưng ngẫm lại chắc cũng là người có máu mặt, cô nào dám nói được câu tặng cho chị đấy mau dắt anh ấy đi chứ! Mặc dù cô rất muốn nói như thế!

Giang Bạch Kỳ nín thở luôn rồi, trái tim như sắp nhảy ra khỏi họng, đầu óc trống trơn.

Lúc này, não Giang Bạch Đào chợt nhảy số: “Mặc dù anh trai em là người mắc bệnh khát máu, nhưng anh ấy khác với những người mắc bệnh khát máu khác, gần đây anh ấy đã bắt đầu khôi phục ý thức rồi! Chị… chị… nếu chị thích anh ấy thì hỏi anh ấy đi!”

Sửa thiết lập chút xíu thì chắc không sao đâu. Nhân viên của Tập đoàn Phồn Tinh kích động hóng chuyện như thế, chắc chắn Giang Bạch Kỳ là nhân vật lớn nào đó của tập đoàn, cô không dám nói lung tung thì để anh nói vậy! Mình thông minh quá! Không biết có thể nhận được một khoản tiền thưởng không đây! Giang Bạch Đào tự like cho mình một cái.

Nét mặt Giang Bạch Kỳ cứng đờ. Cô nàng này tự tiện thêm thiết lập gì cho mình vậy, có ý thức của mình thì sao anh còn có thể đổ thừa hành vi hôm qua là vì bị virus ảnh hưởng được đây?

Quả nhiên ánh mắt Tống Sư Yểu nhìn Giang Bạch Kỳ khác hẳn: “Có ý thức à…”

“Không được.” Giọng nói lạnh lùng của Evans bỗng truyền đến.

Không biết từ khi nào Evans đã tỉnh dậy, lạnh mặt lại gần họ: “Alice, em còn nhỏ nên không thể bàn chuyện cưới hỏi được. Hơn nữa cậu ta còn đang bị bệnh, cho dù chữa khỏi thì có lẽ cũng sẽ vẫn còn di chứng, sẽ ảnh hưởng tới gien của đời sau, không thể kết hôn với cậu ta.”

Cuối cùng Evans cũng hiểu câu nói của Tống Sư Yểu tối qua có nghĩa là gì. Anh lập tức chỉ hận không thể cầm cái xẻng chôn sống Giang Bạch Kỳ luôn, chôn thật chặt, tốt nhất là cắm thêm một tấm bia mộ.

“Được rồi anh tư.” Tống Sư Yểu hơi bất đắc dĩ, nhưng cô rất hiểu tính cách của anh trai mình, bây giờ cãi nhau với anh ấy cũng vô ích, chỉ lãng phí thời gian thôi, cho nên cô đứng dậy nằm bò lên lưng anh: “Đi thôi, chúng ta đi tìm đồ ăn.”

Cô ấy từ bỏ quá dễ dàng, cứ như thể vừa rồi chỉ là một câu nói đùa mà thôi. Bàn tay đang nắm tay mình cũng thả ra, tay mình lại rơi xuống mặt đất.

Nhiệt độ nóng bỏng trên người Giang Bạch Kỳ dần dần giảm xuống, cụp mi mắt. Cô gái này độc ác vậy, trêu đùa mình như đùa với chó con, nghe Giang Bạch Đào nói mình có ý thức thì cảm thấy không vui nữa chứ gì. Cũng đúng, làm gì có ai trúng tình yêu sét đánh với một người bệnh muốn uống máu chứ. Cô ấy cũng như người khác, hoàn toàn không nhớ mặt mình thôi.

Sau khi mọi người ăn sáng xong, dưới sự van nài của Giang Bạch Đào, sau nhiều lần xác nhận Giang Bạch Kỳ sẽ không cắn người, đúng là có ý thức riêng thì họ đã đào Giang Bạch Kỳ lên khỏi mặt đất.

“Virus sẽ cải tạo cơ thể người, anh trai em có thể làm sức chiến đấu giúp đỡ chúng ta.” Giang Bạch Đào nói. Đây là điểm khiến người khác động lòng nhất. Mắt cá chân Tống Sư Yểu bị thương, trong cả đám chỉ có mình Listan là đánh được, nhưng một mình thì cũng không chịu nổi, rất không có cảm giác an toàn.

Gỡ mũ bảo hiểm ra, để lộ gương mặt nhợt nhạt tối tăm, không ai nghi ngờ anh không bị trúng virus. Trông anh hơi bệnh tật, cảm xúc âm u bao quanh, đôi mắt xám xịt này thoạt nhìn như không có cảm xúc, giống hai viên bi pha lê không chút tình cảm vậy.

Tống Sư Yểu nằm trên vai Evans, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm.

Giang Bạch Kỳ cụp mi mắt, trốn tránh tầm mắt của cô.

Đôi mắt Tống Sư Yểu cong lên.

Giang Bạch Đào quen thuộc tuyến đường an toàn tới viện nghiên cứu, do đó người dẫn đường tạm thời biến thành Giang Bạch Đào.

Tống Sư Yểu vẫn luôn nhìn Giang Bạch Kỳ, mãi tới khi phát hiện Văn Châu Liên cứ nói gì đó với Lý Đạt Đạt. Mặc dù không nghe thấy, nhưng nhìn sắc mặt dần dần trắng bệch của Lý Đạt Đạt, cô cũng đoán được Văn Châu Liên đang nói gì với Lý Đạt Đạt.

Nhưng cô ta khuyên nhủ Lý Đạt Đạt tới tận trưa mà Lý Đạt Đạt vẫn không hề dao động.

Văn Châu Liên có vẻ đã mất kiên nhẫn rồi, trực tiếp kéo Lý Đạt Đạt đi về phía Lý Tư Thanh luôn.

“Đạt Đạt, cậu là bạn thân của tớ, tớ không thể bỏ mặc cậu như vậy được, sau này cậu sẽ hối hận. Chúng ta sắp tới viện nghiên cứu rồi, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào, còn có sau này hay không, chẳng lẽ cậu muốn để lại tiếc nuối sao? Nói rõ ràng với ba cậu đi, trong lòng cậu vướng mắc điều gì, không thể tha thứ ông ấy điều gì thì cứ nói đi, bọn tớ ở đây mà, đừng sợ.” Văn Châu Liên nói.

Lý Tư Thanh nhìn Lý Đạt Đạt bằng ánh mắt mong chờ.

Mấy người Lễ Văn Linh cũng nhìn cô ta, mặc dù không lên tiếng, nhưng vẫn im lặng ủng hộ. Họ có quan hệ không tệ với Lý Tư Thanh, mặc dù Lý Tư Thanh là họa sĩ, nhưng kết giao bạn bè rất nhiều, thanh danh rất tốt, đối xử với bạn bè rất chân thành, do đó bạn bè ở các lĩnh vực rất đông.

Ngoài Tống Sư Yểu, Evans và Mạnh Thông, cùng với cha con Listan không quen biết với Lý Tư Thanh ra, tất cả mọi người đều từng vì Lý Tư Thanh mà khuyên nhủ Lý Đạt Đạt, cha con làm gì có thù sâu hận nặng? Lý Tư Thanh luôn muốn làm hòa với Lý Đạt Đạt, nhưng Lý Đạt Đạt không chịu, cứng đầu tới mức khiến người ta nhíu mày.

Thấy Lý Tư Thanh cách mình càng ngày càng gần, lại cảm nhận những ánh mắt im lặng ủng hộ chung quanh, sắc mặt Lý Đạt Đạt càng tái nhợt, dạ dày quặn lên, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy.

Cô ra lập tức muốn rút tay mình ra khỏi tay Văn Châu Liên, nhưng bị Văn Châu Liên giữ chặt.

Thấy sắp bị kéo tới trước mặt Lý Tư Thanh, một bàn tay bỗng đè lên cánh tay Văn Châu Liên kéo Lý Đạt Đạt ra.

“Văn Châu Liên, cô quá quắt lắm rồi đấy.” Tống Sư Yểu thản nhiên lên tiếng. Không biết từ khi nào cô đã bò xuống từ lưng Evans.

Bước chân mọi người dừng lại.

Lý Đạt Đạt nhìn Tống Sư Yểu, ánh mắt như người sắp chết đuối bắt được phao cứu sinh.

Văn Châu Liên sửng sốt, như thể không rõ tại sao Tống Sư Yểu lại đột nhiên nói thế: “Sư Yểu?”

Tống Sư Yểu: “Tại sao cô lại muốn nhúng tay vào việc riêng của người khác?”

“Đạt Đạt không phải là người khác, cậu ấy là bạn thân của em. Em muốn thấy cậu ấy hạnh phúc, muốn giúp đỡ cậu ấy.”

“Việc riêng của bạn thân thì cũng không nên tùy tiện nhúng tay vào. Lý Đạt Đạt không muốn làm hòa với ba tức là có lý do của cô ấy. Cô thậm chí không rõ nguyên nhân là gì, chỉ dựa vào ý muốn của bản thân mà khăng khăng bắt người ta làm hòa, không cảm thấy mình bao đồng quá hả?”

“Theo ý chị thì đáng lẽ em phải khoanh tay đứng nhìn, không làm gì hết hả? Sao em không biết nguyên nhân? Em biết nên mới cảm thấy Đạt Đạt không nên làm thế! Ba trả giá bao nhiêu vì con gái, chẳng lẽ không thể phạm một chút sai lầm hay sao?”

Cuối cùng Văn Châu Liên cũng tìm được cơ hội bật lại Tống Sư Yểu, nói với vẻ tràn đầy tự tin: “Hơn nữa em với Đạt Đạt mới là bạn thân. Nhìn bề ngoài cô ấy trông có vẻ sáng sủa lạc quan, thực ra chỉ là người nhát gan, có những chuyện nếu không ép cô ấy làm thì cô ấy sẽ luôn thu mình trong vỏ như ốc sên. Nếu không phải em kéo cô ấy đi tỏ tình thì cô ấy đã sớm bỏ lỡ nam thần của cô ấy rồi.”

Một khi có tranh cãi, khu bình luận của phòng live stream cũng sẽ cãi nhau.

/Xem ra Lý Tư Thanh phạm sai lầm, có lẽ là nɠɵạı ŧìиɦ gì đó/

/Con lợn này bao đồng thật đấy, bản thân mình đã làm gì với mẹ với anh trai mà còn có tư cách đứng đó kể chuyện báo hiếu hả/

/Nhân phẩm của Văn Châu Liên đúng là có vấn đề, nhưng không có nghĩa cô ta nói gì cũng sai. Lý Đạt Đạt vốn sai trước mà, làm gì có con gái nào đối xử với ba mình kiểu đó/

/Tống Sư Yểu thật máu lạnh. Lúc trước bao nhiêu người chết, những người khác đều suy sụp, còn cô ta thì vẫn bình tĩnh. Lý Đạt Đạt quan hệ tốt với cô ta, nhưng cô ta chưa từng quan tâm Lý Đạt Đạt bao giờ/

/Cố nhúng tay vào việc riêng của người khác đúng là không nên, nhưng Đạt Đạt cũng thực sự là người nhát gan, đôi khi cần phải ép cô ấy một chút/

“Em biết, trong lòng Sư Yểu vẫn còn oán trách ba đúng không?” Vành mắt Văn Châu Liên bỗng đỏ hoe: “Chị cảm thấy người làm ba thì nên chủ động cúi đầu nói xin lỗi, nên mới cho rằng chú Lý Tư Thanh cần cúi đầu nói xin lỗi Đạt Đạt.”

Evans lập tức cười lạnh: “Người nhà cô đều tự luyến cỡ này luôn hả? Cho rằng người khám thèm thuồng các cô lắm à? Một người ba nuôi nuôi nấng 8 năm, bất kể con gái quyết định cái gì cũng ủng hộ cật lực, cùng với một ông ba ruột lạnh lùng chưa từng cho mình một miếng cơm nào, ngay cả con nít cũng biết nên chọn ai cơ mà?”

Văn Châu Liên lập tức luống cuống, cứ như một cô gái đáng thương bị bắt nạt. Thấy Văn Châu Liên như đang bị hai anh em ức hϊếp, Văn Quốc Hoa và Văn Anh Đình đi tới.

Nghe Evans nói, lại thấy Văn Châu Liên như vậy, Văn Quốc Hoa chỉ cảm thấy trong lòng bực bội.

“Con có thể hận ba mắng ba, nhưng không cần phải nhằm vào Châu Châu. Chuyện bế nhầm con không liên quan tới con bé.”

“Mọi người đừng cãi nhau vì tôi nữa, tôi…” Lý Đạt Đạt lên tiếng, con ngươi run rẩy hoảng hốt, trông rất khác thường. Nói đến nửa chừng, bỗng nhiên cô ấy xoay người chạy đi.

“Đạt Đạt?!” Văn Châu Liên kêu lên, lập tức nhìn về phía Lý Tư Thanh: “Chú!”

Lý Tư Thanh lập tức giơ chân đuổi theo. Thấy thế, những người khác đều dừng chân, cảm thấy có lẽ đây là cơ hội cho Lý Đạt Đạt và Lý Tư Thanh ở riêng một chỗ để giãi bày rõ ràng mọi chuyện.

Nhìn bóng lưng hai người biến mất, Tống Sư Yểu cụp mi mắt. Gió thổi bay mái tóc của cô, vương trên gương mặt trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh vén lọn tóc ra sau tai.

Lần này đúng là một cơ hội tốt đấy nhé, Đạt Đạt.

Kiếp trước trong tập này, cô và Lý Đạt Đạt chưa từng gặp mặt. Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một cô thiên kim thật đáng thương, còn Lý Đạt Đạt lại là siêu mẫu quốc tế. Cô biết cô ấy là vì trong một chương trình, Lý Đạt Đạt đột nhiên bóc phốt ba mình Lý Tư Thanh đã từng thao túng mình, ngược đãi mình từ hồi nhỏ, tìm kiếm linh cảm vẽ tranh thông qua nỗi thống khổ và sự sợ hãi của mình, còn yêu cầu mình phải mỉm cười ngọt ngào khi đối mặt với người khác, là một tên b3nh hoạn điên khùng rõ mồn một.

Tin tức này đã gây ra sóng to gió lớn. Song Lý Đạt Đạt lại không có một chút bằng chứng nào, trên người cô ấy cũng không có lấy một chút vết thương đủ để làm chứng, hơn nữa khi đó Lý Đạt Đạt đã đổi hình tượng từ cô bé đáng yêu ngọt ngào, không còn nở nụ cười ngọt ngào nữa mà xăm mình, hút thuốc, đi bar… đủ loại tin tức khiến người ta mở rộng tầm mắt liên tục xuất hiện, rất nhiều người nghi ngờ có phải cô ấy đã điên rồi hay không.

Mà bạn bè của Lý Tư Thanh thì cực kỳ nhiều, danh tiếng và hình tượng đều được kinh doanh rất tốt, ai cũng ra mặt đứng về phía ông ta. Bất chợt dư luận đều đứng về phía Lý Tư Thanh.

Cuối cùng Lý Tư Thanh còn lấy ra giấy chứng nhận Lý Đạt Đạt mắc bệnh tâm lý, mọi người càng tin rằng cô ấy nói xằng bậy lúc bị bệnh. Cũng thông qua chuyện này mà Lý Tư Thanh nhận được quyền giám hộ hợp pháp, khống chế quyền tự do thân thể và tài sản của Lý Đạt Đạt một cách hợp pháp. Công chúa mật ngọt Lý Đạt Đạt cứ thế biến mất trước mắt công chúng, mãi tới khi một fans hâm mộ yêu cô ấy điên cuồng lẻn vào nơi cô ấy bị giam cầm thì phát hiện cô ấy đã tự sát trong bồn tắm.

Mặc dù sau này xu hướng dư luận hơi đổi chiều, nhưng vì vẫn không tìm được bất cứ bằng chứng Lý Tư Thanh ngược đãi Lý Đạt Đạt nên đa số người vẫn tin rằng Lý Đạt Đạt tự sát bị phát bệnh. Còn Lý Tư Thanh thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ đúng không? Không ai tin lời mình nói, ngay cả pháp luật cũng đứng về phía đối phương, không tìm thấy một cọng rơm cứu mạng nào cả, dường như cả mặt trời cũng đã biến mất, toàn thân đắm chìm trong bóng tối, bất lực tới mức suy sụp.

Không sao đâu, lần này sẽ là kết quả khác đấy.

Đáy mắt Tống Sư Yểu lóe lên một tia sáng không rõ ẩn ý, sau đó nhảy một chân về phía Giang Bạch Kỳ.

“A Kỳ, cõng tôi đi tìm Đạt Đạt được không?”

Giang Bạch Kỳ sửng sốt, có phải vừa rồi cô ấy lập tức phát hiện ra mình không?

Tống Sư Yểu vỗ vai anh: “A Kỳ.”

Giang Bạch Kỳ ngồi xổm xuống theo bản năng, sau đó cơ thể mềm mại của Tống Sư Yểu kề sát cả người anh, cơ bắp trên người anh lập tức căng cứng, sau đó mới phản ứng lại là vừa xảy ra chuyện gì.

“Alice!” Evans vừa quay đầu lại đã hoảng sợ, vội chạy tới: “Nguy hiểm lắm, xuống đi!”

“Không sao đâu anh, em cảm giác A Kỳ sẽ không làm tổn thương em đâu. Em đi tìm Đạt Đạt đây, anh ở đây chờ em.”

Văn Châu Liên lập tức đi tới ngăn cản: “Sư Yểu, chị đừng làm vậy, đây là cơ hội tốt để hai ba con họ làm hòa!”

“Tôi không nghĩ thế.”

“Chị cảm thấy chị càng hiểu Đạt Đạt hơn em à?”

“Tôi không hiểu, nhưng tôi biết thế nào gọi là tôn trọng. A Kỳ.” Tống Sư Yểu ôm cổ anh.

Giang Bạch Kỳ lập tức cõng Tống Sư Yểu đi theo hướng Lý Đạt Đạt và Lý Tư Thanh chạy đi, còn nhanh và vững vàng hơn Evans, từng bị virus cải tạo quả nhiên khác hẳn.

Nhìn bóng lưng hai người, Văn Châu Liên tức giận giậm chân.

/Tống Sư Yểu làm gì vậy? Cứ khăng khăng đòi nhúng tay vào chuyện của ba con người ta/

/Đám phân lợn của Văn Châu Liên có phải lại thừa dịp này ngoi đầu ra làm trò mèo không hả? Văn Châu Liên dây dưa cưỡng ép Lý Đạt Đạt suốt một buổi sáng mà không phải là nhúng tay à?/

/Tôi cảm thấy Đạt Đạt phản ứng mạnh như thế, có khi nào chính Lý Tư Thanh có vấn đề gì không?/

/Bất kể đời sống riêng tư của Lý Tư Thanh như thế nào, có lỗi với ai thì cũng không thể nào làm việc có lỗi với Lý Đạt Đạt được. Trước kia Lý Đạt Đạt từng bị mù một đoạn thời gian vì bị bệnh, Lý Tư Thanh suýt nữa đổi giác mạc cho cô ta, mày còn bảo không phải là tình thương của ba hả?/

/Đi xem nhật ký và tranh vẽ của Lý Tư Thanh mau đi, xem xong sẽ không còn phỏng đoán tình thương mà Lý Tư Thanh dành cho Lý Đạt Đạt một cách ác ý như vậy nữa đâu/



Từ sau khi phát hiện Lý Tư Thanh ở trên đảo, cảm xúc của Lý Đạt Đạt vẫn trong trạng thái như đi trên dây, nhất là khi cô bị Văn Châu Liên vừa dỗ dành vừa lừa gạt tới đây. Trước đó cô không hề hay biết Lý Tư Thanh cũng sẽ đến.

Cô cảm thấy dường như mình đã bị bạn thân phản bội. Nhưng Văn Châu Liên có vẻ rất có thiện ý, cô ta chỉ không biết đã từng xảy ra chuyện gì mà thôi. Cô ta cũng bị mặt nạ của tên Lý Tư Thanh b3nh hoạn này che mắt như những người khác.

Sau đó, những người bị Lý Tư Thanh che mắt như Lễ Văn Linh thay phiên nhau đến bên cạnh cô, khuyên nhủ cô làm hòa với Lý Tư Thanh, đừng giận dỗi nữa, từng bóng ma ập xuống khiến cô cảm thấy không thở nổi.

Tất cả mọi người đều cho rằng Lý Tư Thanh là người tốt, ông ta vô cùng yêu thương cô, cô bỏ nhà trốn đi là vì tùy hứng, không ai tin lời cô nói. Giống như những lời Lý Tư Thanh đã nói với cô sau khi cô trốn thoát - cho dù cô bước đi trên vũ đài được chiếu sáng lấp lánh thì ánh sáng cũng sẽ không bao giờ thực sự chiếu lên người mình.

Văn Châu Liên khuyên bảo suốt một buổi sáng làm cho toàn bộ ký ức trong quá khứ mà cô cố gắng đè nén đã thoát khỏi sự khống chế của bản thân, tràn ngập trong đầu, cuối cùng khiến cô sụp đổ. Cô liên tục chạy, chỉ muốn tìm một vách núi mà nhảy xuống, muốn trốn thoát khỏi thế giới này.

“Rầm!” Cô vấp phải một khúc rễ cây lồi trên mặt đất nên ngã xuống, cánh tay và đầu gối lập tức bị trầy da, còn bị một hòn đá cứa bị thương.

Nhưng điều khiến toàn thân cô cứng đờ là Lý Tư Thanh đang đi tới, mỉm cười nhìn mình.

/Cuối cùng cũng dừng lại rồi, mau nói rõ ràng đi!/

/Đạt Đạt à, làm hòa với ba mình đi/

/Lý Đạt Đạt trông có gì đó là lạ…/

“Ngã đau quá nhỉ.” Lý Tư Thanh tiến đến trước mặt Lý Đạt Đạt, cúi người xuống cầm chặt mắt cá chân của cô, nhìn vết trầy da trên chân: “Ba đã bảo con rồi, đừng chạy, dễ bị thương lắm. Sao con không nghe lời?”

Ông ta vừa nói vừa dùng ngón cái ấn mạnh lên vết thương, vết thương vốn không lớn lập tức bị rách ra.

“Á á á á!” Lý Đạt Đạt đau đớn hét lên, ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay ông ta, giống như một con thỏ phí công giãy dụa trong miệng mãnh thú.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của khu vui chơi đảo sinh tồn đều cứng đơ cả người.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Lý Đạt Đạt, ánh mắt Lý Tư Thanh suиɠ sướиɠ đến kỳ lạ: “Đúng, chính là biểu cảm này, đẹp lắm! Khiến ta lại nảy sinh linh cảm nữa rồi, con chính là Muse của ta mà! Không có con bên cạnh, ta không thể vẽ được bức tranh nào xuất sắc cả. Về nhà đi bảo bối.”

“Biếи ŧɦái… Một ngày nào đó tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của ông…” Môi Lý Đạt Đạt run rẩy dữ dội, đau đớn đến mức gần như ngất xỉu.

“Ha ha ha, con còn chưa thấy rõ hiện thực à? Sẽ không một ai tin con đâu ha ha ha ha ha ha…” Lý Tư Thanh cười càn rỡ, gương mặt nho nhã cũng trở nên vặn vẹo.

Ông ta đắc ý vì mình làm việc kín đáo, kế hoạch không có sơ hở, tất cả mọi người đều bị ông ta lừa bịp, bị ông ta đùa bỡn, bất kể Lý Đạt Đạt hò hét thế nào cũng sẽ không một ai tin cô, mà vẻ mặt thống khổ, ánh mắt tuyệt vọng của cô khi đó đều là nguồn suối linh cảm của ông ta.

/Vãi linh hồn…/

/Đạ mú đạ mú đạ mú!!!/

/Tao suýt nữa mửa tại chỗ, mửa ra khắp bàn phím/

/A a a a a a Đạt Đạttttttt!!!/

/Fans Đạt sắp hỏng mất thôi, đây là thể loại biếи ŧɦái gì vậy chẳng trách Đạt Đạt lại làm vậy, rốt cuộc tên b3nh hoạn này đã tra tấn cô ấy như thế nàoooooo/

/Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì tôi sẽ không thể tin được…/

Cú cua gắt này quá gây sốc, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều phát điên rồi. Nhân viên của Tập đoàn Phồn Tinh cũng hãi hồn. Khi làm dự án này, họ chỉ nghĩ sau khi trải qua sự sống còn, quan hệ giữa người thân trong gia đình sẽ trở nên chặt chẽ hơn, nhận thức được sự quan trọng của đối phương. Nhưng mà không thể ngờ được rằng lại khiến cho một tên biếи ŧɦái che giấu sâu đậm như vậy lộ ra bộ mặt thật.

Tiếng bước chân truyền tới từ nơi xa, Lý Tư Thanh lập tức giấu đi vẻ mặt này, biến thành gương mặt người ba hiền lành nho nhã tràn đầy yêu thương và thất vọng. Nếu vừa rồi không tận mắt chứng kiến bộ mặt biếи ŧɦái của ông ta thì mọi người gần như sẽ bị diễn xuất tốt hơn cả Lễ Văn Linh của ông ta lừa gạt.

Lý Đạt Đạt tuyệt vọng nhắm mắt lại, bất lực thu mình lại thành nhúm, bóng tối dày đặc bao vây chung quanh thân thể cô.

“Đạt Đạt.” Cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, dịu dàng nhợt nhạt, giọng nói cũng như gió xuân phất qua người mình.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, mùi thơm càng nồng hơn. Cô ấy lại gần ôm cô vào lòng, mái tóc đen rũ xuống che khuất khẩu hình của cô ấy, thì thầm gì đó vào tai cô.

Giống như có một bàn dịu dàng như mạnh mẽ xé rách bóng đêm, ánh sáng rực rỡ từ khe rách đó chiếu vào, bao phủ quanh người cô như nước lũ vỡ đê.

Lý Đạt Đạt khó tin nhìn Tống Sư Yểu, thấy đôi mắt dịu dàng nhưng tràn đầy lực lượng của cô ấy đang cổ vũ nhìn mình.

Sâu bên trong con người tối tăm tuyệt vọng của cô dần dần tỏa ra ánh sáng, nước mắt cũng đồng thời tuôn trào. Lý Đạt Đạt ôm chầm lấy Tống Sư Yểu, gào khóc như một đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được người đáng tin cậy để dựa vào.

Giang Bạch Kỳ đứng bên cạnh nhìn Tống Sư Yểu bị Lý Đạt Đạt ôm thật chặt như ôm một tấm gỗ trôi nổi trên biển. Vừa rồi cô ấy đã nói gì với Lý Đạt Đạt vậy?

Không ai biết Tống Sư Yểu đã nói gì với Lý Đạt Đạt, nhưng rồi Lý Đạt Đạt lại đứng dậy lần nữa, lau khô nước mắt, đôi mắt bỗng nhiên tỏa sáng một cách khác thường.

Trong lòng Lý Tư Thanh nảy sinh linh cảm chẳng lành. Nhưng nghĩ kiểu gì cũng không nhận thấy vấn đề ở chỗ nào. Sau đó ông ta ném cảm giác đó ra sau đầu, Lý Đạt Đạt có thể làm được gì? Cô không có bất cứ bằng chứng nào để kéo ông ta chết chùm, ngược lại ông ta có thể dễ dàng khống chế cô.

Cô là món quà mà ông trời tặng cho ông ta, đã chú định sẽ tăng thêm sắc thái cho sự nghiệp của ông ta. Trừ phi họ đều chết trên hòn đảo này, không thì cô đã chú định sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay ông ta.

Bốn người quay lại địa điểm ban đầu. Mọi người đang ngồi chờ dưới bóng cây, thấy họ trở về, Văn Châu Liên lập tức chạy tới, quan tâm nắm tay Lý Đạt Đạt.

“Đạt Đạt! Sao cậu lại bị thương vậy?

“Bị ngã.” Nhìn bàn tay cô ta, Lý Đạt Đạt bình tĩnh đáp.

Thấy Lý Đạt Đạt đã tỉnh táo, Văn Châu Liên hỏi tiếp: “Sao rồi Đạt Đạt? Nói rõ ràng với chú ấy chưa?”

Lý Đạt Đạt: “Châu Châu, có phải tôi đã từng kể với cậu là ông ta từng làm tổn thương tôi sâu sắc, tôi không muốn gặp lại ông ta không?”

Văn Châu Liên ngẩn ra, nói: “Cậu từng nói như thế. Nhưng ba con với nhau thì làm gì có thù sâu hận nặng…”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì Lý Đạt Đạt đã rút tay ra, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía Tống Sư Yểu. Tống Sư Yểu thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười với cô ấy. Lý Đạt Đạt không bận tâm vết thương đang đổ máu trên đùi nữa mà chạy về phía cô.

/Đau lòng Đạt Đạt quá…/

/Mẹ nó mẹ nó mẹ nó Văn Châu Liên đúng là một đóa sen trắng bự vô đối/

/Cô ta được Văn Quốc Hoa nâng niu trong lòng bàn tay nên cảm thấy những người ba trên toàn thế giới này đều như vậy, con gái trên toàn thế giới này đều hạnh phúc như mình nhỉ/

/Hiểu Lý Đạt Đạt? Đúng là buồn nôn, chúng tôi là người ngoài thì thôi, Văn Châu Liên tự nhận là bạn thân nhất, có thật sự quan tâm tới Đạt Đạt không? So với Lý Đạt Đạt, cô ta càng tin Lý Tư Thanh hơn thì có/

/Hu hu hu hu Tống Sư Yểu tuyệt quá đi, fans của Đạt Đạt bày tỏ lòng biết ơn. Khi Đạt Đạt tuyệt vọng nhất, cô ấy là người duy nhất chìa tay với Đạt Đạt, đây là thiên thần gì vậy hu hu/