Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 4






"Cậu hai Trần quen thói bạo hành, vợ ông ta đã bị đánh chết, mẹ không thể gả cho ông ta được." Cô không quan tâm đến sự sống chết của Liễu Diệm, nhưng bây giờ cô chỉ mới mười tuổi nên bắt buộc phải đi theo bà ta.

Cho dù cô có chạy trốn thì cũng vô dụng, vì chỉ cần họ báo cảnh sát thì dù cô có từ chối như thế nào đi chăng nữa cảnh sát vẫn sẽ bắt cô về cạnh Liễu Diệm.

Tổ chương trình đã thiết kế một hoàn cảnh sống vô cùng khắc nghiệt cho cô.

Người dân trong thôn này cũng không hẳn là người xấu nhưng chắc chắn không tốt đẹp gì.

Họ lạnh lùng và cay nghiệt, không có chút lòng thương hại nào với mẹ góa con côi, thậm chí còn muốn lợi dụng họ để kiếm chút lợi ích cho bản thân mình.

Vậy nên cô sẽ không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ bọn họ.

Liễu Diệm sợ hãi xoa cánh tay: "Nhưng chúng ta lấy đâu ra tiền đây?"
Tống Thư Yểu nhìn Liễu Diệm, ánh mắt lạnh lùng và lên án của cô khiến bà ta hơi chột dạ.

Mặc dù tiền trong nhà đã bồi thường hết cho người ta nhưng vẫn chưa đến mức phải bán đồ đạc trong nhà.

Tống Thư Yểu ngồi trên ghế sofa rồi mở TV lên.

Trên TV đang chiếu chương trình giải trí "Tôi là người thắng cuộc", đây là một gameshow tri thức.

Người chơi trong chương trình sẽ trả lời câu hỏi theo hình thức cá nhân hoặc đối chiến.

Không hạn chế tuổi tác, nghề nghiệp, chỉ cần báo danh thì sẽ có thể tham gia, giải thưởng tăng lên theo từng tập.

Tống Thư Yểu tập trung xem.

Trước khi vào tù, cô chính là học sinh ưu tú của thủ đô và còn là thủ khoa kỳ thi đại học năm đó.


Mặc dù cô học ban tự nhiên nhưng lại rất thích đọc sách từ thiên văn cho đến địa lý.

Vậy nên cô biết được rất nhiều phong tục tập quán của các quốc gia khác và những kiến thức mà người khác ít biết.

Bạn học đều gọi cô là "bách khoa toàn thư sống." Hầu như cô trả lời được hết những câu hỏi của mọi người.

Bây giờ ký ức của cô không bị che giấu nữa nên những tri thức này đã trở về trong đầu cô.

Trong nháy mắt, Tống Thư Yểu đã có một kế hoạch rõ ràng.

Cô đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lúc này Liễu Diệm đang vừa khóc vừa nấu cơm.

Tống Thư Yểu: "Mẹ, đừng khóc nữa, con nghĩ ra cách rồi."
Liễu Diệm không hiểu cô nói gì, bà ta tủi thân nhìn cô: "Cách gì?"
"Mẹ chuẩn bị chứng minh thư và thẻ ngân hàng đi, sau đó thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ đi xa một chuyến." Tống Thư Yểu nói.

Trên người Tống Thư Yểu bây giờ khiến người ta có cảm giác không thể phản bác lại lệnh của cô, một là một, hai là hai.

Vậy nên dù Liễu Diệm rất tủi thân nhưng vẫn vô thức nghe theo lời cô nói.

"Mẹ còn bao nhiêu tiền?" Tống Thư Yểu hỏi.

Liễu Diệm lắp bắp: "Tầm hơn một nghìn..."
Đúng là nghèo túng.

"Đưa hết cho con đi."
Càng kéo dài càng dễ gặp rắc rối.

Nếu Liễu Quốc Khánh biết họ chuẩn bị đi xa, ông ta nhất định sẽ nghĩ đủ cách giữ họ lại để đề phòng phong bì sắp đến tay rồi còn mất.

Vậy nên Tống Thư Yểu nói đi là đi, không cho người khác có cơ hội ngăn cản.

Tống Thư Yểu dùng chiếc xe ba gác chạy bằng điện của nhà cô để chở Liễu Diệm đến bến xe mua vé.

Bến xe có rất nhiều người qua lại, Liễu Diệm còn rất bắt mắt nên thỉnh thoảng lại có người nhìn hai người.

Tống Thư Yểu căng thẳng đến mức cảm thấy thời gian chờ xe cứ như trở nên lâu hơn vậy.

Liệu hai người có thể thuận lợi rời đi không? Người bên kia vừa nhìn bọn họ vừa gọi điện thoại, có phải nhận ra bọn hộ nên muốn báo tin cho ai đó không?
Lúc này xe đã đến, Tống Thư Yểu bình tĩnh dẫn Liễu Diệm lên xe.

Cho đến khi chiếc xe chầm chậm rời khỏi đây, cơ bắp đang căng cứng của Tống Thư Yểu mới từ từ thả lỏng.

Trên xe buýt, Tống Thư Yểu và Liễu Diệm ngồi ở hàng ghế sau, có một bà cô mắt tam giác cứ nhìn hai người bọn họ mãi, còn chú ý đến túi quần áo mà họ mang theo.

Đôi mắt ấy như hiện lên vẻ hóng hớt, bà ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Bà ta nhỏ giọng nói: "...!Còn là ai được nữa, chính là con hồ ly tinh trong làng chúng ta dẫn con nhóc con của cô ta vào thành phố rồi...!Cả nhà đều ở trong thôn, bà nói cô ta đi nhờ vả ai được chứ.

Tôi thấy nói không chừng là đi gặp người tình đấy.

Loại người này vừa nhìn là biết không phải người an phận, cũng không biết đã cắm bao nhiêu cái sừng cho chồng rồi nữa..."
Người ở quê không có nhiều trò giải trí giết thời gian, lại có nhiều người lắm chuyện sợ xã hội này chưa đủ loạn nên tốc độ hóng hớt và lan truyền tin đồn rất nhanh, chẳng mấy chốc tin này đã đến tai của Liễu Quốc Khánh.

Vốn dĩ Liễu Quốc Khánh đang uống trà ở nhà họ Trần, ông ta vừa nghe tin này thì thay đổi sắc mặt ngay, vẻ mặt của cậu hai Trần đang rót trà cho ông ta cũng trở nên khó nhìn.


Liễu Quốc Khánh và cậu hai Trần trực tiếp lái xe đuổi theo.

Liễu Quốc Khánh hỏi mãi mới có được số điện thoại của bà cô trên xe buýt kia, sau đó gọi qua.

"Bà ngăn cản cô ta lại giúp tôi, chúng tôi đang trên đường đuổi đến nơi rồi, lúc đó chúng tôi sẽ cảm ơn bà thật hậu hĩnh." Liễu Quốc Khánh cúp điện thoại, liếc nhìn sắc mặt của cậu hai Trần đang lái xe.

Mặt của cậu hai Trần rất dữ tợn, thân hình to cao, chỉ cần một quyền thôi cũng đủ đánh ngất Liễu Quốc Khánh.

Bây giờ sắc mặt âm u ấy còn khiến hắn trông đáng sợ hơn nhiều.

Trong lòng Liễu Quốc Khánh vừa sợ vừa hận Liễu Diệm không hiểu chuyện.

Ông ta đã tốt bụng giúp Liễu Diệm tính toán tương lai nhưng Liễu Diệm lại dẫn con gái chạy trốn, không ngờ con thỏ này to gan lên cũng có tiền đồ phết!
Xe buýt đi gần ba tiếng mới đến trạm cuối cùng.

Bến xe buýt cách ga tàu rất gần, ở ngay bên cạnh đó.

Số lượng khách đến ga tàu này rất đông, đoàn người cứ chen chúc mà đi, Tống Thư Yểu nắm lấy tay Liễu Diệm, đi xuyên qua dòng người.

Bỗng nhiên có một bàn tay tóm lấy tay của Liễu Diệm, kéo hai mẹ con họ lại.

Liễu Diệm giật mình, quay đầu thấy rõ mặt người kia thì kinh ngạc nói: "Thím Mai!"
Tống Thư Yểu nhìn người đàn bà đó, quả nhiên không thể rời khỏi đây đơn giản thế được.

Thím Mai nghĩ đến lợi ích mà Liễu Quốc Khánh hứa với mình, bàn tay thô ráp nắm chặt lấy cổ tay mảnh mai của Liễu Diệm, cười nói: "Vợ Thành Tài à, cô đưa con gái đi đâu vậy?"
"Không đi đâu cả, chỉ ra ngoài một chuyến thôi."
"Ra ngoài mà đi xa quá nhỉ, chuẩn bị lên cả tàu hỏa, còn mang theo cả vali, đây là muốn đi nương nhờ ai đây?"
"Tôi không biết thím đang nói gì..." Liễu Diệm bị túm đau nên muốn rút tay ra, nhưng sức lực của bà ta sao mà bằng được với người đàn bà chuyên làm nông này chứ, thấy không rút được, bà ta cầu xin nói: "Thím Mai, thím buông tôi ra đã..."
Tất nhiên thím Mai sẽ không từ bỏ cái lợi sắp đến tay, bà ta kéo Liễu Diệm ra bên ngoài: "Chỗ này nhiều người không tiện nói chuyện, chúng ta ra bên ngoài đi."
Tống Thư Yểu đã mua vé tàu online xong cả rồi, thời gian đi là chuyến gần nhất, sắp đến giờ rồi, sao cô có thể để bà ta kéo Liễu Diệm đi được.

"Bác gái, bác mau thả mẹ cháu ra." Tống Thư Yểu tiến lên ngăn cản nhưng thím Mai không thèm để cô vào mắt, bà ta tóm luôn cả Tống Thư Yểu, lôi hai mẹ con ra bên ngoài.

Tống Thư Yểu nhếch miệng cười nhạt, bỗng nhiên hét lớn lên: "Có bọn buôn người! Cứu mạng với!"
Tiếng hét của trẻ con rất chói tai, chớp mắt đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh, ai mà có con nhỏ đều nhanh chóng ôm lấy, cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng hét.

Trong nháy mắt, có vô số người nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ.

Thím Mai xấu hổ, kéo lấy Tống Thư Yểu: "Cháu nói bừa gì thế? Đừng nghe con bé nói bậy, tôi không phải kẻ buôn người, chúng tôi ở cùng thôn, họ bỏ nhà ra đi nên người nhà họ bảo tôi ngăn giúp lại thôi..."
Cô gái nhỏ ra sức giãy giụa, tiếng khóc nức nở khiến những người xung quanh đều thấy thương xót: "Bà nói bậy, tôi không biết bà là ai cả! Các chú các cô cứu mẹ con chúng cháu với!"
Mấy năm gần đây, tin tức bọn buôn người dùng mánh khóe này lừa bán trẻ em phụ nữ lên thời sự rất nhiều.

Lúc này có mấy người tiến lên kéo thím Mai ra, tách bọn họ ra hai bên và đồng thời túm lấy bà ta.

Thím Mai tức giận thở hổn hển: "Mấy người bị gì thế? Tôi thật sự quen họ mà..."
"Báo cảnh sát đi, báo cảnh sát trước rồi nói sau."
"Có phải buôn người không đợi cảnh sát đến là biết ngay."
"Trông mặt bà ta hung ác thế kia, nhìn không giống người tốt chút nào..."
Nhân lúc mọi người chú ý đến thím Mai, Tống Thư Yểu nhanh chóng kéo Liễu Diễm còn đang ngơ ngác vào ga tàu.

Thím Mai nhìn thấy thế nên vô cùng khẩn trương, xe ô tô không đi đi dừng dừng như xe buýt nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Liễu Quốc Khánh chỉ cách chỗ này một con phố nữa thôi, bà ta không thể để họ chạy mất được!
"Tránh ra tránh ra..." Thím Mai giãy giụa muốn tách đoàn người ra để đuổi theo.

"Bọn buôn người đi chết đi!" Có một người bố có con bị bọn buôn người bắt cóc nghe thấy tin liền xông từ xa đến, đạp thím Mai mập mạp ngã lăn ra đất.


Bà ta ôm lấy lưng kêu ôi ôi không ngừng.

Lúc này Liễu Quốc Khánh và cậu hai Trần cũng đã chạy tới: "Người đâu?"
"Ai ôi...!Vừa đi vào rồi, mau đuổi theo đi." Thím Mai cảm thấy rất tức giận.

Trước đó chỉ vì lợi ích thôi nhưng bây giờ thì bà ta thật sự rất muốn nhìn thấy Liễu Diệm và Tống Thư Yểu bị bắt về.

Họ càng muốn chạy thì càng phải ra sức bắt họ về.

Liễu Quốc Khánh và cậu hai Trần nhanh chóng chạy về phía sảnh ga tàu.

Tống Thư Yểu dùng chứng minh thư của Liễu Diệm để lấy vé tàu tại máy bán vé.

Cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Liễu Quốc Khánh và cậu hai Trần ở cửa nhìn đông ngó tây, tim cô đập thình thịch, nhanh chóng kéo Liễu Diệm về phía cửa soát vé.

"A! Yểu Yểu, chậm một chút..." Liễu Diệm vẫn không rõ tình hình lúc này, bà ta vừa hét lên đã thu hút sự chú ý của hai người đàn ông kia, bọn họ nhanh chóng đuổi theo hai mẹ con cô.

Tim Tống Thư Yểu đập nhanh hơn nhưng mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Cô kéo Liễu Diệm chạy thật nhanh đến mức có mấy lần bà ta suýt nữa thì ngã.

"Thật ngại quá, xin lỗi chú dì anh chị ạ, bọn em bị muộn rồi..." Tống Thư Yểu kéo Liễu Diệm chạy đến phía trước những người đang xếp hàng, chen vào trước trong âm thanh và cái nhìn bất mãn của một số người.

Lúc này Liễu Quốc Khánh và cậu hai Trần đã đuổi tới cuối dãy người đang xếp hàng, bọn họ đỏ mắt xông lên.

Lúc này Tống Thư Yểu và Liễu Diệm đã thông qua cửa soát vé.

"Làm gì đấy? Lấy chứng minh thư ra đây!" Phía sau lưng truyền đến tiếng quát nghiêm nghị, Tống Thư Yểu lạnh lùng quay lại nhìn thấy Liễu Quốc Khánh và cậu hai Trần bị cảnh sát ở ga tàu ngăn lại.

Liễu Quốc Khánh thở hồng hộc, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Tống Thư Yểu.

Đôi mắt đen đến kỳ lạ đó đang nhìn chằm chằm vào ông ta.

Tống Thư Yểu nghiêng đầu, cong khóe môi, bỗng nhiên có vẻ ngọt ngào ngây thơ nhưng khi kết hợp với đôi mắt kia thì vẻ ngọt ngào ngây thơ đó lại được phủ thêm một sự tàn nhẫn đáng sợ.

Tống Thư Yểu giơ ngón tay giữa với Liễu Quốc Khánh và cậu hai Trần.

Cút khỏi thế giới của tôi đi, đồ rác rưởi!
Lúc này đây Tống Thư Yểu có cảm giác vô cùng sung sướng.

Kẻ địch của cô rất mạnh mẽ, thiết kế cho cô rất nhiều cạm bẫy vì muốn nhìn thấy cô đau khổ la hét, muốn nhìn thấy khuôn mặt bất lực của cô, họ đã từng thành công.

Nhưng lần này, cô sẽ là người thắng cuộc!
Tàu hỏa kêu u u rồi dần dần đi về phía trước, rời khỏi bóng râm của mái che ga tàu, ánh sáng chói mắt dần dần chiếu xuống.

Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên sáng bừng lên, hôm nay sẽ là một ngày rực rỡ xán lạn..