Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 29




Người phụ nữ họ Hạ bị ném ra khỏi cổng trường tức giận muốn phát điên, ekip chương trình lại càng há hốc mồm, trong nháy mắt chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình hung hăng vả vào mặt họ.

Khiến Tống Sư Yểu mất mặt? Mất mặt sao? Người mất mặt là họ mới phải!

Trong dòng bình luận trên màn hình có người đang mắng ekip chương trình:

“Ekip chương trình sao thế? Có phải đổi đạo diễn rồi không? Tệ quá tệ!”

“Vốn dĩ là fans của ekip chương trình, giờ tôi chỉ muốn thoát fans thôi, phái tới NPC người thật tạm thời thế nào vậy?”

“Lúc nào cũng bị vả mặt, ức muốn chết, thoát fans.”

“Xin lỗi, tôi có hơi yêu Tống Sư Yểu rồi, từ fans của ekip chương trình chuyển sang.”

Luôn đứng về phía ekip chương trình, nhìn Tống Sư Yểu với ánh mắt thù địch, nhưng rất nhiều fans của chương trình “Ngày phán xét chính nghĩa” bị làm cho bực bội, không thể chịu nổi mà lên tiếng.

Từ góc nhìn của họ, cái họ muốn xem đương nhiên là Tống Sư Yểu bị ekip chương trình xoay mòng mòng, kết quả giờ họ chỉ thấy ekip chương trình vô hình trung đang bị Tống Sư Yểu chèn ép thôi, như thế không còn chút lực phản kích nào cả. Lúc trước tung đại chiêu, khiến Tống Sư Yểu mất hết tất cả, giống như đã chặn hết mọi đường lui của cô, họ đều cảm thấy hưng phấn không thôi, tưởng rằng ekip chương trình bắt đầu phản kích rồi.

Kết quả?? Thế này?? Thế này??? Hộc máu.

Cùng lúc đó, cảm giác của họ với Tống Sư Yểu có chút thay đổi, fans của ekip chương trình cũng không hẳn là xuất phát từ chính nghĩa, cũng có không ít người là xuất phát từ tâm lý ngưỡng mộ. Cảm giác ekip chương trình nắm những kẻ phạm tội trong tay xoay mòng mòng khiến các fans rung động.

Mà hiện giờ, ekip chương trình vô cùng lợi hại trong mắt họ hình như không có cách nào xử lý được Tống Sư Yểu...

Đương nhiên, chương trình vương bài hai mươi năm, số lượng fans tích lũy được vô cùng nhiều, họ tương đối nhẫn nại, tin tưởng ekip chương trình chính là Phật Tổ Như Lai. Tôn Ngộ Không dù có lợi hại đến đâu cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn, cuối cùng cũng sẽ chị trấn áp thôi.

Nguyên Mạn Chi lại càng tức giận, mặt mũi nóng ran, cứ như bị Tống Sư Yểu hung hăng vả vào mặt. Loại tội phạm gϊếŧ người này, rõ ràng tội không thể tha, nhưng không ngờ ở trong thế giới thực tế ảo lại được sùng bái đến vậy, cứ như cô ta là người giải cứu thế giới không bằng!

“Bác gái, bác đừng nóng vội, tuy quá trình không như chúng ta nghĩ, nhưng chúng đã vẫn đạt được mục đích.” Tô Tình nói.

Đúng vậy, nhưng sao vẫn ức chế vậy chứ!

Trong thế giới thực tế ảo.

Tống Sư Yểu vừa cảm động vừa vui mừng nhìn những học sinh vì cô mà ngẩng cao đầu, ưỡn ngực che chắn trước cô: “Cảm ơn mọi người.” Ánh mắt lại dừng trên người Kim Ngọc: “Cảm ơn.”

Cảm xúc kịch liệt cuồn cuộn trào dâng trong lòng Kim Ngọc dần bình tĩnh lại, ngay cả bản thân anh ta cũng không ngờ khi nghe nói vị hiệu trưởng mới tới muốn đuổi Tống Sư Yểu ra khỏi ký túc xá, anh ta lại tức giận như vậy, chưa bao giờ anh ta giận dữ đến thế. Giống như bị giẫm đạp mạnh mẽ vào giới hạn.

Bây giờ hồi tưởng lại, anh ta bỗng dưng hiểu ra tâm tình đó là gì. Anh ta nhìn về phía Tống Sư Yểu, có chút không được tự nhiên, gượng gạo nói: “Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi, muốn làm gì thì làm đi. Ngày nào tôi còn ở đây thì không tới lượt người khác cai quản Kim Khoa Đóa Lặc.”

Phó Mỹ Linh lấy lại chìa khóa chung cư của Tống Sư Yểu vừa bị người phụ nữ họ Hạ kia tịch thu, đưa cho Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu lại không nhận, khẽ cười nói với họ: “Thật ra dù không có người phụ nữ này, tôi cũng định rời đi rồi.”

“Vì sao?!”

“Đừng mà đàn chị!”

Tuy thời gian thật sự tiếp xúc với Tống Sư Yểu không hề dài, nhưng họ lại cảm thấy như rất thân thiết với cô. Nếu Chu Thọ Sâm là thủ lĩnh tinh thần của họ thì Tống Sư Yểu đã trở thành tinh thần của họ. Họ đã cảm nhận được rất nhiều từ cô, học được rất nhiều thứ từ cô. Nghe thấy cô muốn rời đi, liền cảm thấy vô cùng không nỡ, như thế sắp khóc đến nơi.

“Tống Sư Yểu, hiện giờ cô còn có thể đi đâu?” Kim Diệu nói. Anh ta không hiểu sao cô lại đắc tội với nhân vật lớn đó, giờ cô như đang bị cố ý nhằm vào vậy. Ở lại học viên Kim Kha Đóa Lặc là một lựa chọn rất tốt, quản lý trường học đều là thành viên quý tộc Lam Huyết, họ không sợ ai hết, thậm chí nếu có thể tìm được cơ hội, họ sẽ liều mạng công kích, kéo người đang ở vị trí nào đó xuống để bản thân ngồi lên.

Ở lại ngôi trường này là an toàn nhất, có họ bảo vệ, cô sẽ không cần lo mưa gió bão bùng bên ngoài.

“Sao lại nói như vậy, thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có chỗ cho tôi dung thân.” Tống Sư Yểu lại thản nhiên cười nói: “Đừng nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng như vậy, tôi tin rằng đây là con đường mà tôi nhất định phải đi qua trong đời. Các bạn học, các bạn không cần phải vì tôi mà mất đi lòng tin, cảm thấy chán nản với quốc gia và tương lai. Tin tôi đi, không có trải nghiệm nào là vô ích, đừng lo lắng về hiện tại, chúng ta cứ đi, rồi trời sẽ sáng.”

“Tôi cũng sẽ đi, đi về phía bình minh.”

Dưới ánh mặt trời, làn váy cô gái khẽ đong đưa, mái tóc đen khẽ vén lên, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, ánh mắt trong veo, không hề bị đả kích từ trên trời giáng xuống và những thế lực hắc ám phía sau làm cho vấy bẩn. Dù hiện giờ cô không có hào quang tỏa sáng vây quanh, cả người cô vẫn phát sáng như trước.

Đó là ánh sáng phát ra từ linh hồn cô, không phải thứ người khác có thể ảnh hưởng và dao động tới.

Trái tim Giang Bạch Kỳ đập mãnh liệt, ánh mặt trời phản chiếu lên đôi mắt xám xịt của anh, nhanh đến mức anh không thở nổi.

“Chúng ta cứ đi thẳng, nhất định có một ngày trời sẽ sáng, Wow oa oa oa oa….”

“Tôi cũng sẽ đi thẳng, đi về phía bình minh, sao nghe vừa cảm động lại vừa chua xót thế nhỉ?”

“Lại cảm nhận được năng lượng từ Tống Sư Yểu, được cổ vũ nữa rồi.”

“Rơi lệ.”

“Phiếu của tôi không giữ nổi nữa rồi!!!”

“Livestream đã tới giai đoạn cuối, ngoại trừ cách Tống Sư Yểu thích một người có chút đặc biệt ra, cô ấy không hề làm tổn thương tới ai, thậm chí còn thay đổi rất nhiều người, ngay cả Kim Ngọc và Kim Diệu cũng bị thay đổi, cô ấy thật sự sẽ thẹn quá hóa giận gϊếŧ chết một người đàn ông vì không thể dụ dỗ được anh ta trong thế giới hiện thực sao? Giờ nghe loại lý do này, không cảm thấy vớ vẩn à?”

“Trong thực tế có rất nhiều chuyện hoang đường, có lẽ trên người Tống Sư Yểu thật sự có khí chất gì đặc biệt gì đó, nhưng đâu có nghĩa là cô ta không thể phạm sai lầm trong thế giới hiện thực đúng không?”

“Liệu có phải Tống Sư Yểu thật sự có bệnh tâm lý không? Hôm đó cô ấy chỉ là phát bệnh thôi?”

“Vãi? Fan Tống Sư Yểu giờ còn dùng bệnh tâm lý để tẩy trắng cho Tống Sư Yểu nữa cơ à?”

“Bệnh con mẹ nhà mày mà bệnh, ông đây tin là Tống Sư Yểu bị vu oan hãm hại, cô ấy căn bản không phải kẻ gϊếŧ người! Ông đây có táng gia bại sản cũng phải để đoàn thẩm tra của Quốc vương ra tay kiểm duyệt! Phúc thẩm lại vụ án này của Tống Sư Yểu!”

“...”

Bình luận trên màn hình lại nhanh chóng nổ ra tranh chấp, phản ứng bình luận của cư dân mạng trên livestream cứ như điện tâm đồ, không ngừng lên xuống, chưng từng gián đoạn.

Số lượng phiếu giải oan lại một lần nữa tăng lên, từ từ từng chút một, chưa bao giờ dừng lại.

Nguyên Mạn Chi nhìn thấy những bình luận muốn để đoàn thẩm tra của Quốc vương bắt tay vào hành động, trong lòng thấp thỏm vô cùng, không ngờ lại cảm thấy sợ hãi. Quốc vương bệ hạ thường ngày không để ý tới quốc sự, quốc gia cũng có hệ thống pháp luật hoàn chỉnh, nhưng mệnh lệnh của Quốc vương cao hơn pháp luật, một khi khiến Quốc vương chú ý tới chuyện này, đoàn thẩm tra hành động, vậy thì nhà họ Hoắc...

Bà ta vội vàng nhìn lượng số phiếu giải oan.

378 vạn phiếu… cũng may, cũng may, khoảng cách năm ngàn vạn phiếu còn rất dài, khoảng cách tới một trăm triệu phiếu càng xa xôi không thể với tới.

Đoàn thẩm tra của Quốc vương? Hừ, nằm mơ đi!

Trong thế giới thực tế ảo.

Giờ phút này không ai có thể nói nên lời, lại một lần nữa bị ánh sáng trên người cô thuyết phục, người của hội học sinh cũng im lặng không nói gì, trong lòng có chút dao động.

Tống Sư Yểu ôm bé mèo, kéo theo hành lý, vẫn rời đi.

Cô vừa đi, ánh mắt mọi người đều trở nên ảm đạm, không khí ngập tràn cảm giác cô quạnh khó nói, các học sinh đặc tuyển ủ rũ quay về, Chu Thọ Sâm thấy họ như vậy, bèn cất bước đi lên khán đài.

“Mọi người, phấn chấn lên nào, người như đàn chị, nhất định sẽ không bị bạc đãi, chị ấy nhất định sẽ giành được công bằng thuộc về chị ấy. Chúng ta vẫn là học sinh, không có cách nào giúp đỡ chị ấy, hiện giờ thứ chúng ta có thể làm chỉ có một chuyện, đó chính là nhớ kỹ lời chị ấy nói, cố gắng học hành, trở thành một người tốt hơn trong tương lai! Trở thành người giống như chị ấy!”

… Tôi hy vọng các bạn hãy ghi nhớ: nếu bầu trời u tối thì hãy tự mò mẫm sinh tồn; nếu âm thanh vang lên là nguy hiểm thì hãy giữ im lặng; nếu tự nhận thấy mình không thể tỏa sáng thì hãy thu mình vào góc tường. Đừng vì đã quen với bóng tối mà biện minh cho nó; đừng tự đắc ý vì sự buông thả của mình; đừng trào phúng những người dũng cảm và nhiệt tình hơn mình. Chúng ta có thể hèn mọn như bụi bặm, nhưng không thể vặn vẹo như giòi bọ.”

… Tin tôi, không có trải nghiệm nào là vô ích, đừng lo lắng về hiện tại, chúng ta cứ đi, rồi trời sẽ sáng.

… Tôi cũng sẽ đi, đi về phía bình minh.

Ánh sáng rực rỡ hừng hực trong mắt họ, nắm chặt tay lại, tràn ngập ý chí chiến đấu. Đúng, phải cố gắng, phải dũng cảm, họ rất may mắn vì có một người như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình, chỉ có nỗ lực đi về phía thành công mới xem như không phụ lòng cô.

Minh Thù không đi theo những học sinh đặc tuyển đó mà đứng bên cạnh Thang Khải, khẽ nheo mắt lại, trên người những học sinh đặc tuyển đó dường như cũng có ánh sáng, khiến người ta thấy cảm động đến lạ. Cô ta có dự cảm, sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật không tầm thường.

Minh Thù cảm thấy bản thân không hợp, tự thấy xấu hổ.

Cô ta thở dài một hơi: “Tiền bối, giờ phải làm sao đây?”

Tống Sư Yểu đi rồi, họ không có lý do gì để đi theo nữa.

Thang Khải cảm thấy chuyến đi này của mình tuy không hoàn toàn giống như dự đoán, nhưng cũng không phải không có thu hoạch.

“Tôi quyết định rời đi.” Thang Khải nói. Rời đi mà anh ta nói, đương nhiên là rời khỏi thế giới thực tế ảo. Họ là NPC người thật có livestream riêng của bản thân, không phải NPC người thật tạm thời, có quyền quyết định có rời đi hay không.

“Vậy thì tôi cũng đi.” Minh Thù nói.

Từ khi chương trình thực tế phát sóng tới nay, họ là đôi phán quan minh tinh chủ động rút lui khi livestream còn chưa kết thúc.

...

Tỉnh dậy trong cabin sinh học, Minh Thù tháo mũ giáp xuống dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, xúc tu trên người cũng dần dần rút đi, Minh Thù nhìn thế giới hiện thực, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

Ở cabin sinh học cách vách, Thang Khải cũng được đỡ lên.

Hai người đã rất quen nhau với thế giới thực tế ảo rồi, nhưng gặp mặt trong thế giới hiện thực như vậy vẫn có cảm giác như gặp mặt bạn trên mạng, có chút xấu hổ ngượng nghịu không biết nói gì. Thang Khải đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, khẽ cười với cô ta, rất nhanh đã xóa bỏ khoảng cách.

Người đại diện của Minh Thù có chút không vui thở dài nói: “Khó khăn lắm mới có được cơ hội này, còn chưa kết thúc đã trở về làm gì? Tống Sư Yểu đi rồi, cô cũng phải đi theo…”

Minh Thù nghe vậy liền nổi nóng: “Cô giỏi thì cô vào đi! Nói thì hay lắm, có làm được không! Còn nữa, tôi hỏi cô, thẻ tài liệu là thế nào thế? Các người sắp xếp cho tôi cái kịch bản phim thần tượng rác rưởi gì vậy?”

Nếu không phải vì Tống Sư Yểu, cô ta đã phải nếm trải cảm giác bị đánh tới mức tàn phế rồi!

Đoàn đội quản lý cũng đã điều tra rốt cuộc chuyện này là sao, sau khi biết về thiết lập của Kim Diệu và chuyện về ngọc bội, họ cũng đã chất vấn ekip chương trình, ekip chương trình trả lời qua loa lấy lệ, nói họ cũng không biết, thế giới thực tế ảo không phải do họ xây dựng, bảo đoàn đội đi tìm người dựng lên ấy, hoàn toàn phủi bỏ trách nhiệm.

Minh Thù nghe xong, vì Tống Sư Yểu mà nảy sinh không ít ác cảm với ekip chương trình.

Rút cũng đã rút rồi, không thể quay trở lại được nữa, người đại diện cũng không nói nữa, lập tức mỉm cười chia sẻ tin tức tốt cho Minh Thù: “Không nhắc chuyện quá khứ nữa, cô nhìn xem, fans của cô tăng lên một ngàn vạn rồi kìa!”

Minh Thù vội vàng nhận lấy điện thoại xem: “Sao có thể nhiều như vậy!” Không phải chứ, cô ta biểu hiện xuất sắc đến vậy sao? Không ngờ có thể tăng tới một ngàn vạn!

“Biểu hiện của cô không xem là tệ, hành động cứng rắn không chịu thua ở sân tennis của cô thu được không ít fans hâm mộ, có điều quan trọng nhất là, chương trình thực tế phán xét người thật mùa này quá hot, được cực kỳ nhiều người biết tới, số liệu ekip chương trình công bố hôm qua đã vượt qua mùa một, cô cũng được thơm lây!”

Quả thật là một chiến thắng dễ dàng.

“Tiền bối tăng bao nhiêu thế?” Minh Thù quay đầu hỏi.

Thang Khải so sánh, tăng gần hai ngàn vạn. Anh ta rất hài lòng với con số này, thậm chí còn vượt ngoài dự đoán, chỉ có thể nói, sức hút của Tống Sư Yểu quá lớn. Tuy không có cơ hội biểu hiện gì nhưng có rất nhiều người mượn góc nhìn của anh ta để xem những gameshow mà Tống Sư Yểu tham gia, bởi thế mà người theo dõi của anh ta cũng tăng lên nhiều.

Tuy Minh Thù tiếp xúc khá nhiều với Tống Sư Yểu, nhưng đầu óc vẫn không đủ thông minh.

Hai phán quan minh tinh đều rất hài lòng với thu hoạch của bản thân, đứng dậy rời đi.

Chỉ là khi họ đi qua phòng cách vách, bước chân chợt khựng lại.

Căn phòng này rất không bình thường, ngoài cửa có cảnh sát canh chừng, bên trong rất yên ắng, không giống nơi đặt cabin sinh học của họ, nhân viên ra ra vào vào.

Họ biết, bên trong có một cabin sinh học, bản thể của Tống Sư Yểu đang nằm yên tĩnh trong đó.

Tống Sư Yểu… ở trong thế giới thực tế ảo, được tận mắt thấy cô là người như thế nào, cảm xúc của họ nhiều hơn những người xem livestream rất nhiều, họ cũng không thể nói rằng tội danh này của Tống Sư Yểu không có chút đáng ngờ nào.

Hy vọng cô thật sự có thể đi mãi, sau đó đi về phía bình minh.

Bọn họ ăn ý, thầm cầu nguyện trong lòng.

...

Rời khỏi Học viện Kim Khoa Đóa Lặc chẳng khác nào rời khỏi tháp ngà, nguy hiểm sẽ càng gần kề với cô hơn.

Đương nhiên Tống Sư Yểu biết điều đó, nhưng cũng chính vì vậy nên cô mới phải rời đi, bởi vì, gần tới lúc người đó xuất hiện rồi.

Tống Sư Yểu dựa lưng vào ghế, đôi mắt cong lên.

...

Tác giả có lời muốn nói:

“Không có trải nghiệm nào là vô ích, đừng lo lắng về hiện tại, chúng ta cứ đi, rồi trời sẽ sáng” - Murakami Haruki.