Nếu đêm nay có thể về nhà, liền đeo lục lạc cho ngươi....
Edit: Giếng Băng Sâu.
Ôm thiếu niên đã lau khô ra khỏi phòng tắm, Cố Uyên vẫn có chút hoảng hốt.
Cho dù đối mặt với dược liệu xui khiến xưng tội, y cũng có tự tin có thể cắn răng duy trì chống đỡ một đường tỉnh táo. Nhưng một cái hôn môi chạm liền rời, lại cố tình có bản lĩnh dễ như trở bàn tay đem cõi lòng y hoàn toàn đảo loạn.
Rõ ràng biết thiếu niên có lẽ chỉ vì quá cao hứng do không cần làm bài tập, nhưng bản thân vẫn bởi vì thân cận vượt rào như vậy mà lòng dao động. Tâm đã từng vô cùng dễ dàng cảm thấy đủ, thế nhưng bỗng nhiên trở nên tham lam hơn.
Giường trước đó đã bị lăn lộn đến không thể ngủ, Cố Uyên ôm Lục Đăng đặt nhẹ ở trên một cái giường khác, ánh mắt đảo qua một đống vật phẩm lung tung rối loạn vì tìm dược mà lục lội loạn lên kia, bên tai mạc danh nóng lên, vội vàng thuận tay quét qua một bên.
Lục Đăng có chút tò mò, thò người ra muốn đi xem, lại bị Cố Uyên nhu hòa gắng sức nói lãng đi ôm lại lòng ngực, lấy áo ngủ qua giúp cậu mặc vào.
Eo lưng trắng nõn mảnh khảnh ở trước mắt nhoáng lên, lại bị vật liệu may mặc tinh xảo che lại.
Cố Uyên nín thở trong chớp mắt, thử thăm dò đem cánh tay ôm lấy, cúi đầu dùng gương mặt dán vào bên má của thiếu niên thuận theo trong lòng ngực: “Mệt nhọc sao?”
Hệ thống còn đang chìm nổi trong biển tri thức, tập tranh nhỏ dùng để phổ cập khoa học lại không có động tác thân mật đơn thuần như vậy. Lục Đăng vẫn đắm chìm trong vui sướng không cần làm bài tập, thoải mái mà hơi híp mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thấy cậu không có kháng cự, quang mang trong đồng tử Cố Uyên sáng lên một chút, lại không làm tiếp, chỉ là che chở đặt thiếu niên ở trên giường, chính mình cũng cùng nằm xuống.
Thời gian đã gần đến nửa đêm, tuy rằng không rõ ràng lắm khi mình hôn mê thì cụ thể Lục Đăng đã làm gì, lại biết rõ tuyệt đối không thể nào không bận đến vất vả.
Hiện tại cái gì y cũng không muốn làm, chỉ nghĩ muốn cùng đối phương hảo hảo ngủ một giấc.
Thiếu niên đã bị vây trong mê mang, mông lung nằm xuống. Nhận thấy được động tĩnh bên cạnh, lại vẫn theo bản năng đi sờ soạng ôm chặt tay nam nhân, mười ngón giao nhau nắm cố định bên người.
Băng vải thuần trắng ở trước mắt nhoáng lên, hốc mắt Cố Uyên hơi nóng, nắm cái tay kia nhẹ dán lên mặt, đem người cẩn thận bọc vào trong lòng ngực.
Khi trong hỗn loạn như vậy, Lục Đăng lại vẫn có thể nhớ rõ đem tay y ôm cố định, miễn cho y vô ý thức giãy giụa thương cập tự thân(*). Dày vò hơn nửa đêm, trên người chính mình thế nhưng không có thêm vết thương mới, nhưng thiếu niên áp chế y nhận đã một thân dấu vết đậm đậm nhạt nhạt.
Mấy ngày nay nhất định phải hảo hảo dưỡng dưỡng mới được.
Ở biệt thự Lục Đăng có phòng ngủ riêng, nghiêm khắc tính ra, này vẫn là lần đầu tiên bọn họ cùng giường.
Cố Uyên nắm tay cậu, ánh mắt dại ra dừng ở đầu vai, cẩn thận nhìn mặt mày thanh tú đang thả lỏng giãn ra của thiếu niên, khóe môi bất giác khơi lên độ cung nhu hòa.
Về sau không ngại lại nhiều hơn vài lần.
Trong phòng im lặng đến có thể nghe rõ hô hấp đều đều lâu dài, Cố Uyên ôm cậu một trận, suy yếu mỏi mệt sau khi dược lực rút đi cũng một lần nữa dâng lên, rốt cuộc cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
*
Lục Đăng là bị tiếng nổ mạnh tại chỗ của hệ thống bừng tỉnh.
Trên giường trống rỗng hỗn độn không chịu nổi, quần áo tán loạn chồng chất trên mặt đất, phòng tắm rõ ràng đã bị dùng qua, trên bàn tán loạn đống vật phẩm không thể miêu tả, trên người ký chủ còn có những vệt đỏ loang lổ chưa phai.
Hệ thống cuối cùng tránh thoát ra từ đống bài tập trực tiếp hoảng sợ thành loạn mã, run rẩy phe phẩy chuông nhỏ, đánh thức ký chủ đang ngủ trong lòng ngực mục tiêu của nhiệm vụ: “Đến đến đến bước nào?”
“Bước nào?”
Lục Đăng nửa mê nửa tỉnh, miễn cưỡng lý giải câu hỏi của hệ thống, ở trong đầu đáp lại nó: “Không cần làm bài tập……”
Xong rồi.
Thế nhưng ngay cả bài tập cũng không cần làm.
Ký chủ nhất định là vì không cần làm bài tập nên bán thân.
Vừa mới thật vất vả đem bài tập làm xong, hệ thống run run đến cơ hồ chết máy, không ngừng mất bò mới lo làm chuồng, trong cục diện này lại tìm sách tiến hành tự bạo hộ mình như thế nào.
Nghe âm máy móc ở trong đầu lải nhải không ngừng, Lục Đăng thế nhưng nhớ tới sự kiện chính, dụi dụi mắt ngồi dậy, thử đánh gãy nó: “Cái này trước không vội, ta cần một khối ninh thần mộc phẩm chất tốt nhất, tốn bao nhiêu điểm kinh nghiệm, chính ngươi tùy tiện trừ là được.”
Hệ thống ngẩn ra, lập tức lo lắng sốt ruột: “Ký chủ có phải không ngủ ngon hay không? Lần đầu tiên đều sẽ ngủ không tốt! Loại sự tình này vẫn là càng ít càng tốt……”
Lục Đăng không có lắng nghe nó nói, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ánh mắt dừng thân ảnh vẫn ngủ say như cũ ở bên cạnh.
Ở dưới ánh sáng ảm đạm của trí não, trong ánh mắt anh đĩnh của nam nhân mơ hồ lộ ra suy yếu tiều tụy hiếm thấy khi thanh tỉnh.
Tác dụng kế tiếp của dược xui khiến xưng tội chủ yếu dừng ở trên thần kinh, mỏi mệt cùng đau đầu choáng váng là phản ứng thường thấy nhất, nếu không xử lý, thậm chí có khả năng sẽ trở thành bệnh trạng cả đời.
Tay hai người vẫn nắm giao nhau, cổ tay Lục Đăng vừa nhẹ nhàng chuyển, để lên lòng bàn tay Cố Uyên uyển mạch.
Nhịp tim vẫn nhanh như hôm qua, nhưng ít nhất đã lại có quy luật.
Lúc trước quá mệt mỏi, cũng không lo lắng lại tế đối chiếu phương tình huống. Một giấc ngủ này đã khỏe ra rất nhiều, Lục Đăng cẩn thận kiểm tra thân thể Cố Uyên, số liệu cùng khi tắm đo được là như nhau, cuối cùng mới hơi yên tâm.
Vấn đề còn lại cũng không lớn, chỉ cần dốc lòng điều dưỡng là có thể giải quyết. Lục Đăng nhờ hệ thống giúp mình từ thương thành mua một khối ninh thần mộc thượng đẳng, tạm thời để ở trong cặp sách, mới nằm xuống lần nữa.
Miễn cưỡng ngủ một trận, cảm giác lại không thoải mái như trước.
Lục Đăng trong bóng đêm chớp chớp mắt, sau một lúc lâu nghiêm túc suy tư, thử dịch lại gần cánh tay Cố Uyên, lại bị nam nhân đang hôn mê mềm nhẹ ôm chặt, càng ôm sâu vào trong lòng ngực.
……
Lần này đúng rồi.
Ấm áp một lần nữa bao vây lấy, Lục Đăng thỏa mãn nhẹ thở ra, đem âm lượng của hệ thống chỉnh đến thấp nhất, nâng cánh tay ôm chặt khối thân thể đã cực mệt mỏi kia, một lần nữa khép lại đôi mắt.
*
Cố Uyên ngủ một giấc dậy, đã đến giữa trưa ngày hôm sau.
Đã làm tốt chuẩn bị đón nhận tác dụng phụ của dược xui khiến xưng tội, trợn mắt lại không chờ được đau đớn đúng hạn đánh úp lại, thân thể cũng bất giác khó chịu, chỉ có mạch máu to lên một chút.
Cố Uyên không có lập tức đứng dậy, bất động thanh sắc nhớ lại ký ức hỗn loạn trước khi ngủ, suy nghĩ dần dần trở về vị trí cũ, một thân ảnh bỗng nhiên xẹt qua trong đầu.
Bên cạnh trống không.
Ngực đột nhiên nhấc lên, Cố Uyên bỗng nhiên đứng dậy, không rảnh lo bởi vì động tác quá nhanh mà có chút choáng váng, căng thân muốn xuống giường, ánh sáng trước mặt lại bỗng nhiên bị che lại.
Bóng người mơ hồ che khuất ánh sáng, độ ấm an toàn quen thuộc phủ lên, Lục Đăng để đầu gối tại mép giường, hai tay đem y vững vàng ôm chặt.
Tâm đang lơ lửng rốt cuộc rơi xuống, tim đập vẫn đập nhanh như cũ dẫn người phát huyễn.
Cố Uyên ổn định tâm thần, đôi mắt nhắm rồi lại mở, đem người ôm vào trong lòng ngực, bên môi khẽ chạm lên đuôi tóc mềm mại, không nhịn được mà bật cười: “Thật sự nên đeo cho cậu một cái chuông.”
Ngày thường còn không phát hiện ra cậu an tĩnh tới tình trạng này, hiện tại nguy cơ nấn ná, tinh thần căng chặt đến mức tận cùng, mới ý thức được thiếu niên trong lòng ngực cư nhiên thực sự có bản lĩnh khiến người không phát hiện được.
Câu nói không đầu không đuôi, Lục Đăng tò mò ngẩng ánh mắt. Cố Uyên lại chỉ mỉm cười lắc đầu, xoa xoa tóc của cậu: “Không mệt nhọc sao?”
“Không mệt nhọc.”
Lục Đăng dịu ngoan dựa vào cánh tay y, lắc lắc đầu, ngẫm lại lại bổ sung thêm một câu: “Ngủ rất tốt.”
Đầu mày Cố Uyên hơi nhướng, cúi đầu cẩn thận xem xét. Cánh tay ôm lấy thiếu niên ánh mắt trong trẻo, đuôi lông mày mang theo độ cung thả lỏng nhàn nhạt, khí sắc cũng tốt hơn, xác thật tựa hồ nghỉ ngơi không tồi.
Có lẽ thật sự là do chính mình đã lớn tuổi.
Ý niệm không đâu chợt lóe lướt qua trong đầu, mới vừa hai mươi đã trở thành đương gia Cố thị thình lình sinh ra cảm khái, đem thiếu niên ôm ôm vào lòng ngực, muốn xem xét thương thế trên cổ tay cậu, ánh mắt lại bỗng nhiên bị đồ vật Lục Đăng cầm trong tay hấp dẫn.
Là khối gỗ màu sắc đỏ rượu kỳ dị, bị điêu khắc ra hình bình an khấu(*), cạnh bên được mài giũa đến bóng loáng mượt mà, dây tơ hồng được cẩn thận xuyên qua giữa lỗ nhỏ.
*
Lục Đăng xuống giường trước, hóa ra là vì cái này.
Tầm mắt đảo qua, quả nhiên ở phát hiện vụn gỗ nhỏ ở trên cổ tay áo thiếu niên. Cố Uyên nhẹ nắm chặt cánh tay cậu, muốn nhìn chỗ bị thương có chuyển biến tốt đẹp hay không, cổ tay Lục Đăng linh hoạt lật lại, trơn trượt thoát ra từ lòng bàn tay y.
Cố Uyên hơi giật mình, nâng tầm mắt lên, Lục Đăng đã phiên thân quỳ gối giữa hai chân y, thân thể cậu căng thẳng lên, hai tay ôm cổ y.
Thanh hương nhàn nhạt phất qua mũi, choáng váng ban nãy tựa hồ cũng thuận theo nhạt đi không ít.
Trong lòng Cố Uyên kinh ngạc, thay cậu tự mình đeo tốt dây tơ hồng, giơ tay ôm eo thiếu niên: “Cho ta sao?”
Lục Đăng gật gật đầu, lại cố ý cường điệu: “Phải luôn mang theo.”
Gỗ ninh thần ở thời đại tinh tế là tài nguyên thập phần trân quý, chỉ có thể sinh sản trên rất ít tinh cầu. Tập đoàn Cố thị tuy rằng tiền tài quyền thế khổng lồ, nhưng thông đạo xuất khẩu của Gia Lê Lạc tinh đều bị Qua Nhĩ tinh nghiêm khắc phong tỏa, chỉ dựa vào mình Cố Uyên, rất khó có thể mua được loại gỗ này.
Nhân viên công tác không thiếu điểm kinh nghiệm, cậu cố ý dặn dò hệ thống mua một đoạn rễ của gỗ ninh thần, tuy rằng đắc chút, hiệu quả lại vô cùng rõ ràng.
Đón nhận thần sắc nghiêm túc trong đôi mắt đen nhuận, Cố Uyên không có truy vấn thêm, chỉ cầm tay cậu, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Được.”
Mặt mày Lục Đăng hơi cong, từ cánh tay y trượt xuống, đem cơm sáng khách sạn đưa đến bưng tới bên cạnh bàn.
Quả nhiên đã có người tới xem qua.
Đầu mày Cố Uyên khẽ nhếch, trong mắt hiện lên quang mang bén nhọn, tâm thả lỏng do tỉnh lại nhìn thấy Lục Đăng lần thứ hai dâng lên, đè lại đỉnh tóc thiếu niên xoa xoa: “Chúng ta không ăn cơm sáng ở đây, về nhà trước, ta ôm cậu đi ra ngoài.”
Phòng ở không được thu dọn qua, quần áo hỗn độn rơi rớt trên mặt đất, trên giường cũng loạn thành một đoàn không chịu nổi.
Cố Uyên đứng dậy xuống giường, nhặt quần áo lên quăng vào máy giặt, tầm mắt ở trong phòng đảo qua một lần, trong lòng không khỏi cứng họng.
Sai có sai chiêu(*), gian phòng này tối hôm qua bị lăn lộn đến loại tình trạng này, đừng nói là buổi sáng hôm nay có người mượn bữa sáng để đi lên tra xét, ngay cả tự y tới xem, cũng cảm thấy ngày hôm qua bản thân nhất định đã làm chuyện không nên làm gì đó.
*Sai có sai chiêu: sai lầm có cái hay của sai lầm.
Nhận được thứ mình muốn, người Qua Nhĩ tinh sẽ không cho phép y rời đi, nhưng nếu đã làm đến một bước này, cũng không ngại diễn hết cả màn kịch.
*
Thẳng gần giữa trưa, đêm qua thừa say tận tình ** Cố tổng tài mới thảnh nhiên đứng dậy, ôm tiểu tình nhân đã hết sức để cử động, thoả mãn ra khỏi khách sạn.
Thời tiết đã nóng lên, ánh nắng sáng ngời xuyên qua bóng cây, sáng đến mức dường như người trước mắt cũng trắng hơn.
Dựa theo dặn dò của Cố Uyên, Lục Đăng vẫn không nhúc nhích nằm ở trong lòng ngực kiên cường dẻo dai của nam nhân, một tay nắm chặt quần áo y, như là sợ người lạ, lại lặng yên quan sát tình hình hai người gần đó.
Bị nhẹ nhàng đặt dựa lên ghế xe huyền phù, Lục Đăng giơ tay cầm cánh tay Cố Uyên, nhẹ giọng mở miệng: “Phía sau có người.”
Thần sắc Cố Uyên khẽ nhúc nhích, chuyển cổ tay cầm tay cậu, trấn an nhẹ niết hai cái, bất động thanh sắc khởi động xe huyền phù.
Bên cạnh y thường xuyên sẽ có người giám thị, có người đi theo cũng không quá kỳ lạ. Nhưng mọi chuyện đã đến một bước này, người Qua Nhĩ tinh đã không dùng y được, tổ chức đấu tranh của Gia Lê Lạc tinh lại một lòng muốn giết y, cân bằng nguyên bản lung lay sắp đổ đã bị chiêu hiểm được ăn cả ngã về không đánh vỡ, y xác thật không thể thiếu cảnh giác.
Xe huyền phù cố ý đi qua mấy cái giao lộ, vòng ra một cái ngã tư, cái đuôi phía sau vẫn xa xa cắn không bỏ như cũ.
Mở ra máy quét của trí não, phát hiện cảnh báo có vũ khí tia laser loại nhỏ 'ong ong' vang lên, lòng Cố Uyên nhấc lên, ánh mắt bắt đầu tối xuống.
Người tới không có ý tốt.
Nhìn nhìn bản đồ, Cố Uyên mở ra giao diện thao trường, thấp giọng dặn dò Lục Đăng: “Vòng qua cái đầu phố này, ta sẽ tăng tốc tạm thời ném rớt hắn. Cậu nhân cơ hội xuống xe, đi vào trong nhà chờ ta —— không cần chạy loạn, chờ an toàn ta liền đi đón cậu, nhớ kỹ chưa?”
Hiện tại không thể nghi ngờ là không thể về biệt thự nữa, người phía sau đuổi theo không bỏ, Lục Đăng lại bên cạnh y, nói không chừng sẽ bị y liên lụy.
Mệnh y sớm đã đáp ra ngoài, chỉ cần có thể đem dã tâm xâm lược của Qua Nhĩ tinh hóa thành bọt nước, cho dù chết cũng là đáng giá, thiếu niên lại không giống vậy.
Y sẽ không dễ dàng đem người này buông ra, nhưng khi chính mình gặp phải phiền toái, cũng tuyệt sẽ không tùy tùy tiện tiện đem đối phương cùng kéo vào hiểm cảnh.
Đồng dạng cũng nhận được báo nguy của hệ thống, Lục Đăng không có hỏi nhiều, không tiếng động gật gật đầu, nắm chặt tay y.
Cố Uyên ấn nút tăng tốc, theo bản năng nghiêng thân đi, đón nhận thiếu niên ánh mắt trong trẻo không lo không ngại, ngực bỗng nhiên dâng lên cảm xúc mãnh liệt khó ức chế.
“Nếu ——”
Tiếng nói của y bỗng nhiên có chút nghẹn lại, ngực từng chút phập phồng, giống như phải dùng tự chủ cực cường hãn mới ổn định được tâm thần, dừng lại câu chuyện, trân trọng khẽ hôn lên giữa trán thiếu niên.
Còn không phải lúc.
Nếu có thể sống sót, vẫn được sống sót, y sẽ chính miệng nói ra câu kia với Lục Đăng.
Thiếu niên trong lòng ngực tựa hồ cũng không có vì nụ hôn này có phản ứng gì. Ánh mắt Cố Uyên rơi xuống, Lục Đăng ngửa đầu bình tĩnh nhìn y, vẫn đang chờ y đem lời nói hết.
Cố Uyên cứng họng cười khẽ, xoa xoa thiếu niên an tĩnh đến quá phận, tay bóp nhẹ chóp mũi cong cong của cậu: “Nếu đêm nay có thể về nhà, liền đeo chuông cho cậu……”
Tốc độ xe nhanh đến mức tận cùng, dùng kỹ thuật lái xe huyền phù nháy mắt đem cái đuôi phía sau vứt xa.
Cố Uyên vẫn vững vàng ôm lấy Lục Đăng, ánh mắt thâm trầm dừng ở trên người cậu, một tay nhanh chóng ấn xuống mấy cái nút, đuôi xe huyền phù bị