Cùng sống với ta, nguyện ý không?
Edit: Giếng Băng Sâu.
Hành động có chút không thể đoán trước của Lục Đăng, khiến Cố Uyên hơi kinh ngạc, ánh mắt rủ xuống.
Thiếu niên hơi ngửa đầu, thành khẩn thừa nhận sai lầm, mặt mày hơi rũ xuống mơ hồ mất mát, lông dài rậm lóe lóe, tay cầm kem hơi hơi siết chặt, hiện ra chút tâm tình buồn rầu.
Cùng với vẻ mặt khi không muốn làm bài tập không khác nhau lắm.
Nhất thời không thể nghĩ ra nên đáp lại hành động bất thình lình này như thế nào, buồn bực đang nghẹn lại ở ngực cưa thế bị cậu làm đến rơi rớt tan tác. Đáy lòng Cố Uyên cứng lại, sắc mặt nửa thật nửa giả trầm xuống, thuận thế truy hỏi: “Vì sao trốn học?”
Ánh mắt thiếu niên trước mặt hơi lóe, khóe môi nhẹ nhấp, tựa hồ có lý do khó nói.
Cố Uyên bỗng dưng sinh ra khẩn trương không rõ, vẫn bất động thanh sắc chờ cậu trả lời.
Ngay sau đó, thân thể ấm áp mềm dẻo tiến vào trong lòng ngực y, bỗng nhiên đem cõi lòng y nhồi đầy.
Lần ôm này cũng giống như bình thường nhưng cũng không quá tương đồng, thân thể trong lòng ngực vô cùng thả lỏng, hai cánh tay ôm y lại rất vững chắc, lực đạo không hề giữ lại hoàn toàn giao phó cho y, vai cổ lưng đều hoàn toàn không phòng bị bày ra trước mặt y.
Dễ như trở bàn tay là có thể ôm đầy cõi lòng, cũng dễ như trở bàn tay là có thể lợi dụng cậu lộ ra không môn(*), đem người chế trụ thậm chí đánh chết.
*Không môn (空门): cửa trống, không phải không môn trong phật giáo, đây là thuật ngữ trong bóng đá ý chỉ cung thành trống rỗng không có thủ môn, chỉ sự không phòng bị.
Ánh mắt Cố Uyên càng tối xuống, chậm rãi nâng tay lên.
Âm thanh nhắc nhở thanh thúy bỗng nhiên vang lên, cửa thang máy mở ra hai bên.
Ánh sáng cũng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của nhà ăn, từ phía sau lọt vào,thiếu niên mềm mại trong ngực bỗng mạnh mẽ tách ra nhẹ nhàng nhảy dựng, lọt vào ngực, nơi nào đó ở đáy lòng vừa hơi hơi động.
Bén nhọn nơi đáy mắt bị nhu hòa bao trùm, cánh tay Cố Uyên đem người vòng lại ôm trước ngực, nhẹ nhàng vỗ hai cái ở giữa sống lưng của cậu.
Dùng phương pháp duy nhất mình biết thành khẩn xin lỗi, Lục Đăng từ cánh tay y ngẩng đầu lên, phát hiện thần sắc của mục tiêu quả nhiên có chút hòa hoãn, ánh mắt sáng lên, lại đem kem trong tay đưa qua.
“Ta không ăn, cậu ăn đi.”
Nhẹ nhàng đem thiếu niên ôm trọn trong ngực, Cố Uyên liền buông cánh tay ra, nắm tay cậu đi khỏi thang máy, trầm ngâm một lát mới chậm rãi mở miệng: “Ta đưa cậu về nhà, được không?”
Những điều bí thư tra được có thể có quan hệ với thân phận của Lục Chấp Quang, lại tra không ra bất kỳ nội dung đặc biệt gì. Thời điểm hôm qua đưa người về, y bị chặn ngoài cửa, nếu đối phương thực sự có bí mật gì, đại khái cũng chính là giấu ở bên trong cánh cửa kia.
Trốn học đã vừa vặn bị bắt, biện pháp bổ cứu duy nhất, dường như cũng chỉ có về nhà hảo hảo làm bài tập.
Miệng nhỏ của Lục Đăng ăn kem, nghe lời gật gật đầu, chủ động nắm tay Cố Uyên ra khỏi phòng tranh, một đường đi về nhà.
Phòng tranh tọa lạc tại một quảng trường trống trải ở ngoại ô, chỗ ở của cậu cách nơi này cũng không xa, ban nãy cũng là dọc theo hướng dẫn một đường đi tới, rẽ trái rẽ phải vòng vòng tới mười phút, khu dân nghèo cũ nát liền xuất hiện ở trước mắt.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên từ phồn hoa chuyển thành rách nát, thần sắc Cố Uyên khẽ thay đổi, bước chân không khỏi ngừng lại.
Phòng tranh nằm ở khu vực bị Qua Nhĩ tinh chiếm lĩnh, bị sửa chữa đến hoa lệ tinh mỹ, nếu không đi bộ như vậy, thì từ trước đến nay y còn chưa ý thức được hóa ra hai nơi này lại gần nhau như vậy.
Nếu xác thật không phải dụng tâm kín đáo tiếp cận, chỉ là trốn học kiếm chỗ chạy loạn, cũng có khả năng chạy đến cái phòng tranh kia đi, nói không chừng là do bản thân nghĩ quá nhiều.
Nhận thấy bước chân người bên cạnh thả chậm, Lục Đăng cũng dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân cao lớn bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lướt qua đôi đồng tử đen nhánh.
Nắm tay cậu thật chặt, Cố Uyên đem một câu xin lỗi nói ra, xoa xoa tóc thiếu niên: “Còn muốn ăn cá nướng không?”
Thời điểm bị kéo vào thang máy, thiếu niên vẫn nhắc mãi các loại món ăn, chỉ là khi đó trong lòng Cố Uyên quá loạn, cũng không dụng tâm đi nghe, kết quả là cũng chỉ nhớ kỹ mấy thứ cuối cùng.
Hiện tại đã gần giữa trưa, nếu ăn cá nướng, buổi học chiều đại khái cũng không đi.
Ánh mắt Lục Đăng hơi sáng lên, khóe môi chậm chạp kéo lên độ cung nhẹ nhàng, chờ mong ngẩng ánh mắt: “Có thể chứ?”
Không biết bàn tính nhỏ thiếu niên đang đánh trong lòng, khi nhìn thấy cặp mắt đen sáng lên, trong mắt Cố Uyên liền hiện chút ý cười, tiếp tục xoa đầu cậu: “Ta mời cậu ăn, xem như tạ lễ cho hôm nay.”
Lập tức có động lực mới, Lục Đăng gật gật đầu, nắm tay Cố Uyên đi vào gác mái cũ nát, dẫm cầu thang vang 'răng rắc' đi tới cửa, đem cửa mở ra.
……
Nhìn thấy sách luyện tập tràn đầy căn phòng, bước chân Cố tổng tài hơi do dự, cuối cùng vẫn nghiêm nghị bước tiếp.
Sớm biết rằng áp lực hiện tại của học sinh rất lớn, nhưng cho tới bây giờ mới có thể trực tiếp nhìn thấy. Hai chồng sách luyện tập cơ hồ chất cak đến trần nhà run run rẩy rẩy, khi đi trong phòng cần phải cẩn thận nghiêng người, ngay cả chuyển mình cũng khó khăn không nhỏ, thời thời khắc khắc đều lo lắng sợ động tác hơi lớn, liền sẽ bị bao phủ trong biển tri thức.
Trách không được không cho y vào nhà.
Lại nhiều thêm một người, chồng bài tập nói không chừng sẽ sụp.
Thân ảnh thiếu niên ở dưới phụ trợ của đống bài tập có vẻ đặc biệt nhỏ yếu bất lực, mở cửa ra liền nghiêng người chui vào, dẫm ghế dựa đi lấy một quyển sách.
Cố Uyên nhìn đến kinh hồn táng đảm, bước nhanh đi qua đem người ôm hết vào lòng, đỡ lấy một chồng sách lung lay sắp đổ kia: “Này đều là trường học phát cho sao?”
Đều là do trưởng bối trong nhà tỉ mỉ chuẩn bị, đều là đề luyện tập của các kỳ thi nhân viên công vụ của hệ thống. Nhiệm vụ thành công liền miễn phí thông qua khảo hạch như đã nói đâu, cậu còn tưởng rằng có thể thoát khỏi đống đề cao như núi như biển, hóa ra chỉ là thay đổi nơi làm bài tập.
Hệ thống sẽ tự động tiến hành ngụy trang, đem nội dung bài tập thay đổi thành chữ của thế giới này. Lục Đăng gật gật đầu, hơi chút do dự, rốt cuộc lấy hết can đảm: “Bài của trường học tôi sẽ xem, đề này cũng đều sẽ làm……”
Cố Uyên trầm ngâm một lát, ôm thiếu niên ngồi ở trước bàn, tiếp nhận sách luyện tập kia lật lật.
Sau khi Gia Lê Lạc tinh bị xâm lược, hệ thống giáo dục cũng đã chịu đả kích nghiêm trọng. Học sinh ở khu dân nghèo, chỉ có thể tiếp nhận giáo dục bình thường nhất tinh hệ, đều là tri thức cơ sở nhất, phát bài tập tuy rằng miễn phí, nhưng đề khó cùng chất lượng cũng hữu hạn như nhau. Mà các bài tập khó của các kỳ thi chuẩn hóa, phí thu thập phần cao.
Căn cứ tư liệu bí thư đưa tới, Lục Chấp Quang cũng là vì thiếu tiền, bị người nửa dụ dỗ nửa lừa gạt đi lên con đường này. Nếu bị người dụng tâm kín đáo mua đi, nói không chừng sẽ gặp gỡ trải nghiệm không dám tưởng tượng gì.
Thiếu niên bị y ôm ngồi trên đùi, an an tĩnh tĩnh mà nhìn y, ánh mắt thuần tịnh thanh triệt.
“Đề này không cần làm tiếp, trường học cũng không cần đi nữa.”
Đón nhận cái nhìn chăm chú của cậu, Cố Uyên đem sách luyện tập khép lại, gật đầu trầm ổn lên tiếng: “Ở trước cuộc thi, liền dọn đến nơi của ta, cùng sống với ta, nguyện ý không?”
……
Giống như thấy được thiên đường.
Lục Đăng chớp chớp mắt, trong mắt lần đầu sinh ra ánh sáng sáng chói vô hạn, hai tay ôm lấy cổ mục tiêu, mặt mày nhiễm lên ý cười tươi sáng, nhào vào cần cổ y nhẹ nhàng cọ cọ.
Cảm xúc mát lạnh mềm mại đột nhiên không kịp phòng bị dán lên gáy, hô hấp Cố Uyên hơi ngừng, nhìn thiếu niên có vẻ cao hứng phấn chấn một hồi, trong mắt cũng tẩm nhẹ quang mang ấm áp, đem người ôm vào trong lòng ngực.
Trước nay y cũng không sợ hãi hoàn cảnh tứ cố vô thân(*), lại không thể không thừa nhận, ấm áp quá mức chân thật sẽ làm người nghiện.
*Tứ cố vô thân: người đơn độc, không có thân thích.
Một khi gặp qua ánh mặt trời, liền không dễ dàng buông bỏ như trước.
*
Hai người ra khỏi khu dân nghèo, nhưng không đi trở về phòng tranh.
Bí thư đã được thông báo đem xe ngừng ở bên ngoài khu dân nghèo, Cố Uyên cùng Lục Đăng lên xe, đưa vào tên một khách sạn, mở ra điều khiển tự động, xe huyền phù liền bay nhanh tới trung tâm thành phố.
“Nhà ăn của phòng tranh rất bình thường, hương vị cá nướng Duyệt Cẩn không tồi, trước đi nếm thử mới mẻ, xem xem hợp với sở thích cậu không.”
Thiếu niên bên cạnh tựa hồ vẫn chưa từ vui sướng hoàn hồn lại, mặt mày vẫn giữ độ cong sáng ngời, theo tiếng nhìn phía y, mở miệng: “Cảm ơn ——”
“Không quan hệ, nếu thật sự phải cảm tạ, vẫn là cậu giúp ta càng nhiều hơn.”
Cố Uyên cười lắc đầu, cầm tay thiếu niên, lòng bàn tay mới vừa cầm kem còn mang theo một chút mát lạnh, dịu ngoan mà dán trong lòng bàn tay y, nhẹ nhàng nắm chặt là có thể dắt lấy.
Nếu thiếu niên xác thật thông minh đến mức chỉ thông qua số từ ngữ ít ỏi là có thể đoán được tình cảnh của y, lại có thể xảo diệu mà phối hợp hỗ trợ y giải vây, người như vậy lưu bên người mình, nói không chừng có thể trở thành một trợ lực cực lớn.
Ánh mắt dừng ở cặp sách Lục Đăng ôm, ý niệm mơ hồ mới dâng lên liền nhanh chóng tiêu tán, Cố Uyên cầm tay cậu, đem tầm mắt quay ra ngoài cửa sổ.
Hiện tại không phải thời điểm suy xét chuyện này.
Còn có hai tháng, sau khi thi chuẩn hoá, Gia Lê Lạc tinh đại khái liền sẽ bốc lên chiến hỏa.
Y sẽ đem người hảo hảo đưa ra. Chờ đến khi y đem chuyện nên làm làm xong, chờ đến một hồi chiến dịch quyết định thắng bại kia trần ai lạc định, nếu còn có thể có cơ hội, tương lai thời gian còn dài.
*
Xe huyền phù dừng lại ở ngoài cửa lớn của khách sạn Duyệt Cẩn, Cố Uyên đưa Lục Đăng xuống xe, đang muốn vào cửa, bước chân lại bỗng nhiên hơi dừng lại.
Khu nghỉ ngơi ở đại sảnh khách sạn tụ không ít thương nhân của Gia Lê Lạc tinh, tiếng người hi nhương(*), dường như đang tổ chức hoạt động đấu tranh gì đó.
*Tiếng người hi nhương: tiếng người cười đùa ồn ào, náo nhiệt.
Mắt Cố Uyên hơi trầm xuống, nắm tay thiếu niên bên cạnh muốn tránh đi, lại bị người bên trong khách sạn liếc mắt một cái liền nhận ra, bước nhanh đi qua, làm y không thể vào xe.
“Này không phải Cố tổng sao? Mau tới mau tới, chúng tôi đang nói về ngươi đâu……”
Nhìn thấy thân ảnh y, một trung tiên cầm đầu lập tức mang theo ý cười đi qua đáp lời, đại đa số người lại vẫn như cũ ngồi ở trên sô pha, ngẫu nhiên đưa qua vài đạo ánh mắt, cũng lộ ra mười phần lãnh đạm coi thường.
Sau khi Gia Lê Lạc tinh bị xâm lược, không gian của thương nhân địa phương càng hẹp, lại thêm áp lực của chính sách cưỡng chế, đã có rất nhiều xí nghiệp đều đã xuống dốc. Ở trong mắt không ít người, Cố Uyên từ bỏ chống cự cùng người Qua Nhĩ tinh hợp tác, tuy rằng bảo vệ được Cố thị, lại không phải hành vi chính đáng.
Cố Uyên biết bản thân ở trong mắt những người này là bộ dạng gì, cũng hoàn toàn không hy vọng xa vời làm dịu quan hệ đôi bên, chỉ là cùng thương hội hội trưởng nắm tay, ngữ khí bình đạm: “Đi ngang qua, không quấy rầy.”
“Cố tổng —— dừng bước, chúng tôi chỉ hỏi một câu.”
Thấy y không có ý tứ muốn dừng lại bắt chuyện, hội trưởng thương hội giơ tay ngăn lại y, tươi cười trên mặt phai nhạt chút, ánh mắt dừng ở trên người y, rốt cuộc nói thẳng: “Đơn hàng hai trăm triệu quặng lôi thạch, Cố tổng tiếp không?”
Đầu mày Cố Uyên hơi nhướng, dừng lại bước chân.
Chuyện đơn đặt hàng từ lúc bắt đầu đã là giấu không được, Qua Nhĩ tinh không chỉ phát tin đàm phán với một nhà Cố thị, quặng chủ lớn lớn bé bé của Gia Lê Lạc tinh đều thu được lời mời sinh ý.
Ý kiến của thương hội là kêu gọi quặng chủ tập thể chống lại giao dịch, nhưng lợi nhuận kếch xù đặt tại nơi đó, trước khi Cố Uyên quyết định tiếp đơn đặt hàng, đã biết có vài cái quặng chủ đều ở dưới dụ hoặc sinh ra động tâm, chuẩn bị âm thầm tiếp thu giao dịch nhỏ.
Linh tinh mua vào như vậy, cực không dễ dàng cho việc chú ý, tự nhiên cũng không thể thuận lợi ngăn chặn. Nếu y không ra tay ký đơn đặt hàng, Qua Nhĩ tinh có lẽ thật sự có thể dựa vào đông một bút tây một bút cướp đoạt, đem đơn đặt hàng hai trăm triệu gom đủ.
Thời điểm trước đó bên trong Cố thị trải qua một lần ngoài ý muốn, suýt nữa dùng một loại khoáng thạch dùng để điêu khắc trà trộn vào quặng lôi thạch, hàng mẫu chế tạo ra kiểm tra đo lường hoàn toàn không thấy khác thường, nhưng riêng đối với năng lực phòng ngự cùng tần suất laser lại cực kém, qua mấy chục giây liền hóa thành một đống phế phẩm.
Tuy rằng chỉ là một lần ngoài ý muốn, nhưng cũng ngoài ý muốn cung cấp cho y linh cảm mới. Cho nên vô luận âm thanh bên cạnh có bao nhiêu chói tai, bút đơn đặt hàng này y cũng cần thiết bắt được tới tay.
Những việc này cũng không cần phải nói cùng bất luận kẻ nào, thần sắc Cố Uyên lãnh đạm xuống, giơ tay chậm rãi chỉnh cổ áo: “Sinh ý của ta, cùng chư vị tựa hồ không có quan hệ gì.”
“Không quan hệ?! Ngươi có biết quặng lôi thạch này có ý nghĩa gì!”
Trên phố sớm đã có tin đồn Cố thị tiếp được đơn đặt hàng, hiện tại nhìn thấy y không có ý tứ phủ nhận, người trẻ tuổi phía sau hội trưởng rốt cuộc áp không được lửa giận, một quyền hung hăng đánh qua.
Mắt Cố Uyên thanh lãnh, thân hình lù lù bất động, đỉnh mày khẽ nhếch nhìn phía hội trưởng, trong mắt lộ ra nhàn nhạt khinh thường.
Y hiện giờ là thương nhân Qua Nhĩ tinh, hội trưởng rốt cuộc không dám làm khó dễ y, một phen ngăn lại người trẻ tuổi phía sau, trầm giọng khiển trách: “Lỗ Thanh!”
“Ngươi đây là đem Gia Lê Lạc tinh đưa lên tử lộ! Chờ đến khi bọn họ chuẩn bị tốt, đến lúc đó tất cả mọi người dưới một trận tuyến, chẳng lẽ ngươi cho rằng Cố thị của ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu?!”
Người trẻ tuổi bị hắn ngăn chặn, hai mắt đỏ đậm như cũ, cắn chặt răng cao giọng mắng y: “Phản đồ, rác rưởi! Đây là mẫu tinh của ngươi! Sao ngươi không chết sớm đi——”
Khách sạn Duyệt Cẩn cũng đồng dạng là khách sản bản địa của Gia Lê Lạc tinh, cho dù ở trước mặt nói chút lời không nên nói, cũng sẽ không truyền ra khỏi cửa lớn khách sạn.
Huống hồ thái độ chống lại kịch liệt của thương hội cũng có đã lâu, Qua Nhĩ tinh còn đang chuẩn bị toàn diện xâm lấn, dù là cục diện bình định trước đó, cũng sẽ không phản ứng lại với những lời nói có quá nhiều tính phản nghịch này.
Cố Uyên bình tĩnh xoay người, mặc kệ người ở sau y chửi bậy không ngừng, nắm tay thiếu niên đi vào thang máy.
Lục Đăng ngẩng đầu, nhìn phía cặp đồng tử đen trầm giống không thấy được.
Hô hấp cùng nhịp tim đều không có bất luận biến hóa gì, thân hình vẫn vững vàng như trước, chỉ có cái tay đang nắm tay mình kia đã lạnh lẽo đến không mang theo một tia ấm nào, lạnh giống như có thể thấu đến xương cốt.
Thang máy tới phòng, Cố Uyên trầm mặc đưa thiếu niên đi vào cửa, một lát mới nhẹ giọng mở miệng: “Chấp Quang, có một số việc ——”
Y nói còn chưa nói xong, thân mình thiếu niên bỗng nhiên phủ lên, nhẹ nhàng ôm lấy y, ở trên lưng chậm rãi vỗ về.
Đồng mắt đen thuần vẫn trong vắt sạch sẽ như cũ, lộ ra tín nhiệm an ủi thuần túy, giống như hoàn toàn không có bởi vì khúc nhạc đệm mà sinh ra chút hoài nghi nào với y.
Ở trong nháy mắt, y thậm chí cho rằng —— có lẽ vô luận y