Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 2




      Kí chủ có thể đi khập khiễng một chút.....


       Edit: Giếng Băng Sâu.


Toàn bộ nhiệm vụ kỳ thật đều là bẫy rập, nói bao dưỡng là vì muốn cậu ở chỗ này, bảo đảm cậu có thể đem bài tập làm xong.


Không đến nỗi.


Tay cầm bút chậm rãi xoay hai vòng, Lục Đăng quay đầu lại, nhìn phía nam nhân bắt mình làm bài tập xong liền dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, lặng lẽ sờ một quyển sách luyện tập ở trong đó, không dấu vết nhét trở lại cặp sách.


Thân thể Cố Uyên thực thả lỏng, quần áo ở nhà rộng thùng thình dấu đi sức lực nguyên bản nội liễm bén nhọn. Nếu không phải trí não trên cổ tay vẫn phát ra âm thanh rất nhỏ, cơ hồ khiến mọi người thật sự cho rằng y đang ngủ.


Ở thời đại tinh tế này, trí não đã được ứng dụng thập phần phổ biến. Thông qua việc liên kết với thần kinh não, màn hình ảo sẽ trực tiếp đưa hình ảnh đến võng mạc, trực tiếp thông qua ý thức tiến hành điều khiển, có thể bảo đảm an toàn thông tin cá nhân rất lớn, dùng để xử lý công vụ chính là lựa chọn an toàn nhất.


Nhìn mục tiêu làm việc trong chốc lát, âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu, tư liệu từ tổng bộ rốt cuộc khoan thai tới muộn gửi qua.


Lục Đăng quay người lại, buông bút trong tay, xem xét chủ tuyến của thế giới vừa mới nhận được.


Thời gian của thế giới này là năm 4307, Gia Lê Lạc tinh cậu đang ở vào 5 năm trước bị Qua Nhĩ tinh xâm lấn, có ba thành phố nằm trong phạm vi lãnh thổ của Qua Nhĩ tinh. Hai bên tuy rằng tạm thời đạt thành hiệp định ngừng chiến, nhưng dã tâm của Qua Nhĩ tinh lại chưa thỏa mãn, vẫn có ý đồ thông qua con đường kinh tế tiếp tục tiến hành khống chế Gia Lê Lạc tinh.


Nhân vật mục tiêu Cố Uyên, năm nay mới vừa tròn ba mươi tuổi, tập đoàn Cố thị trên danh nghĩa nắm giữ ba mạch khoáng của Gia Lê Lạc tinh, tọa ủng trên trăm triệu người, là xí nghiệp hàng đầu của tinh cầu Gia Lê Lạc.


Trở thành người đứng đầu thương nghiệp của Gia Lê Lạc tinh, Cố Uyên cùng Qua Nhĩ tinh có không ít giao dịch lui tới, Cố thị bởi vậy nước lên thì thuyền lên, y cũng được công nhận là phản đồ của Gia Lê Lạc tinh. Đã từng có không ít lần ám sát nhằm vào y để thị uy, chỉ là Cố Uyên trước sau thập phần cảnh giác, vẫn không để cho bất luận kẻ nào đắc thủ.


Dựa theo tình hình trong cốt truyện, không lâu sau, Cố Uyên sẽ cùng người Qua Nhĩ tinh ký xuống đơn đặt hàng hai trăm triệu tấn quặng lôi thạch.


Quặng lôi thạch chuyên sản xuất cho Gia Lê Lạc tinh, là khoáng sản trân quý chuyên môn dùng cho cơ giáp cao cấp, chỉ được dùng cho chiến tranh và xâm lược. Hành vi tham lợi như vậy của Cố Uyên nhanh chóng khiến cho mọi người tức giận, y vẫn như cũ không dao động, kiên trì đạt thành bút giao dịch này, cũng bởi vậy hoàn toàn biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.


Trong một lần đi ra ngoài, Cố Uyên gặp tập kích, vô ý bị ám sát bỏ mình.
Không lâu sau, Qua Nhĩ tinh thành công chế tạo cơ giáp cao cấp mới toàn diện xâm lấn, lại thua ở dưới một kích phản kích của Gia Lê Lạc tinh, trong vòng 48 giờ đã bị nhẹ nhàng đánh tan. Trận chiến dịch này cũng trở thành mấu chốt khiến Gia Lê Lạc tinh chuyển bại thành thắng.


Quá trình thủ thắng dễ dàng đến quá mức kỳ quặc, có người bởi vậy hoài nghi bút giao dịch kia, nhưng Cố Uyên đã không còn, tập đoàn Cố thị cũng sau cái chết của y cũng ầm ầm sập đổ. Mọi người chỉ là ngẫu nhiên nhắc đến sẽ thổn thức một chút, sau đó lại xuất hiện anh hùng mới lãnh đạo dẫn dắt mọi người tiếp tục phản kháng, cái tên y cũng hoàn toàn yên lặng nằm trong lịch sử.


Lục Đăng gối tay ghé vào trên bàn, gõ nhẹ ngòi bút lên sách luyện tập, suy tư lúc này làm gì để hoàn thành nhiệm vụ.


Đám tinh thạch Cố Uyên giao dịch cho Qua Nhĩ tinh hiển nhiên là có vấn đề. Đây là chỗ mấu chốt giúp Gia Lê Lạc tinh chuyển bại thành thắng, cho nên cọc giao dịch này vẫn phải như cũ đạt thành, trước khi chiến dịch phát động, bí mật này cần phải tiếp tục giữ.


Chuyện cậu phải làm, chính là bảo đảm Cố Uyên có thể sống sót, vẫn tiếp tục sống đến sau khi tràng chiến dịch kia giành thắng lợi, sống đến một ngày chân tướng có thể được bại lộ.
Nhiệm vụ có chút khó khăn, có lẽ ở thời điểm tất yếu, xác thật có khả năng cậu sẽ thay thế đối phương làm pháo hôi.


Cố Uyên vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, Lục Đăng quay người lại, ánh mắt dừng trên đường cong mặt nghiêng lãnh ngạnh rõ ràng của nam nhân, trong mắt lộ ra ẩn ẩn tò mò.


Cốt truyện chủ tuyến cậu đã biết đại khái, lại vẫn như cũ không biết chủ hệ thống làm sao đem cái thân phận bị bao dưỡng này "Thuận lý thành chương mà tiến nhập vào cốt truyện".


Cảm giác tồn tại của cậu từ trước đến nay rất thấp, lại từng trải qua đặc huấn chuyên nghiệp của hệ thống, trừ bỏ trưởng bối trong nhà, cơ hồ không có mấy người có thể nhận thấy được sự tồn tại của cậu. Không lo lắng bị đối phương phát hiện ánh mắt của mình, Lục Đăng cẩn thận thu thập số liệu thân thể của mục tiêu, lại bỗng nhiên nhận thấy thân hình Cố Uyên giật giật.


Lục Đăng ngẩng đầu, Cố Uyên đã đứng dậy đi qua chỗ cậu.


Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành không biết được bao nhiêu, chỉ có làm bài tập là mãi luôn gặp vấn đề. Ánh mắt dừng trên sách bài tập một chữ cũng chưa động vào, Lục Đăng theo bản năng nâng cánh tay lên, giấu đầu lòi đuôi mà che lại.


Đầu mày Cố Uyên hơi nhướng, cố tình đứng yên, một tay chống lên lưng ghế của cậu, cúi người nhìn phía mặt bàn.


Hơi thở trên người nam nhân cường hãn mà giàu tính xâm lược, thân thể cong xuống, tới gần phần gáy trắng nõn của thiếu niên, cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt xuyên qua quần áo.


Lục Đăng chuyên tâm, một lòng chỉ nghĩ che lại bài tập làm người ta đau đầu, theo lực đạo của y khom xuống, cánh tay che càng thêm kín mít.


Nhận thấy được động tác của thiếu niên, khóe miệng Cố Uyên kéo lên một chút độ cung, đứng thẳng người, lấy âu phục để trên lưng ghế.


"Ở chỗ này đợi tới tối, cậu liền có thể rời đi, tiền như cũ vẫn sẽ cho cậu. Chỉ cần thay ta giữ bí mật, cái gì cũng đừng nói, có thể làm được không?"


Gần đây có vài người nhìn chằm chằm y rất chặt chẽ, làm y cơ hồ không có không gian cá nhân, muốn làm chút chuyện bí mật cũng trở nên thập phần phiền toái.


Lần tiệc rượu trước, y nghe thấy người bên cạnh thuận miệng nói một chút chuyện phong nguyệt (*) thường lệ, khi nói đến "Làm việc" luôn có lý do khiến người rảnh rỗi lui qua một bên, mới nghĩ tới cái biện pháp kiếm  nét bút nghiêng (**) này.


*Phong nguyệt: chuyện XXX.
**Nét bút nghiêng: là ngoài dự tính, không nằm trong kế hoạch.


Những người đó dù luôn nhìn chằm chằm y, cũng đơn giản là vì giám thị y gặp người nào, nói gì. Nếu y ở trong văn phòng, cố tình mở ra lá chắn của trí não ngược lại giấu đầu lòi đuôi, ít nhiều sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng nếu là mở phòng vì bao dưỡng người, thì dù có hơn mấy tầng che chắn, cũng đều là hợp tình hợp lý.


Cố Uyên đối với chuyện phong nguyệt từ trước đến nay không có hứng thú, cũng không hiểu biết loại người này phải đi đâu tìm, đơn giản trực tiếp đem chuyện vứt cho bí thư, kêu hắn đi tìm một học sinh có thân thế trong sạch, lại không có nhiều tâm tư tới.


Hiện tại xem ra, nhiệm vụ giao cho bí thư hoàn thành rất không tồi.


Ngửa đầu nhìn hai mắt đen nhánh của nam nhân, Lục Đăng thả lỏng mặt mày, nhẹ nhàng gật gật đầu.


Cố Uyên nói rất ngắn gọn mịt mờ, lại không khó để hiểu, chỉ cần hơi suy nghĩ là có thể rõ ràng dụng ý của đối phương.


Biết được mình chỉ là tới đánh yểm trợ, mọi chuyện liền trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Lục Đăng không dấu vết mà đem bài tập tập đẩy đẩy vô bàn, tính toán tìm chút chuyện để làm, lại phát giác nam nhân bên cạnh vẫn như cũ không có ý tứ rời đi.


Lục Đăng chớp chớp mắt.


……


Lục Đăng thỏa hiệp mà mở tập bài tập ra.


*


Ánh đèn trong phòng dù sao không phải dùng để làm bài tập, ánh sáng của nó có chút ảm đạm. Thiếu niên rũ ánh mắt viết từng nét bút, ngòi bút rơi xuống thành chữ viết ngay ngắn, ánh sáng mông lung ấm áp dừng trên lông mi, phá lệ lộ ra hơi thở ôn hòa khiến người cảm thấy an bình.


Cố Uyên vốn muốn trở về sô pha ngồi, rồi lại dừng bước, đem âu phục đặt lên cánh tay, một tay ấn lên sống lưng lộ vẻ thon gầy của thiếu niên.


Lục Đăng ngẩng đầu, trên tay Cố Uyên thoáng dùng lực, chậm rãi mở miệng: “Ngồi thẳng một chút.”


Độ ấm lòng bàn tay xuyên qua vật liệu may mặc không tính là quá dày, lực đạo không nhẹ không nặng, thường thường dừng ở trên lưng, thế nhưng không chút cẩu thả mà sửa dáng ngồi của cậu chon gay ngắn.


Giữa mày không ngừng được nhiễm chút ý cười, Lục Đăng nghe lời gật gật đầu, một lần nữa ngồi thẳng thân thể. Cố Uyên đứng ở một bên nhìn một hồi, liền trở về sô pha, mở ra trí não, tiếp tục bận rộn công vụ giống như vĩnh viễn xử lý không xong.


Giám sát mục tiêu ngay trước nắt, ngày đầu tiên Lục Đăng chấp hành nhiệm vụ, ước chừng đã làm xong nguyên bộ bài tập.


Thời gian làm bài tập luôn nhanh hơn so với trong tưởng tượng, khép lại một trang sách luyện tập cuối cùng, sắc trời ngoài cửa sổ đã dần tối.


Ánh sáng ảm đạm xuyên qua khung cửa sổ, cùng ánh đèn trong phòng đan chéo vào nhau, giống như có thêm một tầng mông lung vô cớ.


Động tác Lục Đăng thu thập đồ vật thực nhẹ, người trên sô pha lại vẫn nhạy bén như cũ mà mở mắt.


Nhìn phía thiếu niên đang đứng thẳng người, bén nhọn trong mắt Cố Uyên nhạt đi, nhìn nhìn thời gian đã không sai biệt lắm, liền mở ra che chắn của trí não, đứng dậy đi mở cửa cho cậu: “Chính mình tự về sao?”


Hàng năm hành tẩu ở bên cạnh sinh tử, lại phải luôn cùng các mảng địch hữu minh ám(*) chu toàn, tính cảnh giác của mục tiêu trước sau luôn rất cao, đối với nhiệm vụ là một cái trợ giúp rất tốt.


*Kẻ thù bạn bè, chuyện quang minh chính đại, chuyện mờ ám đen tối giao dịch bẩn.


Lục Đăng gật gật đầu, cõng cặp sách lên đi tới cửa, ngẩng đầu nhìn phía nam nhân vẫn đang đỡ cửa cho cậu, suy tư phải làm như thế nào để không dấu vết mà tiến hành thêm một bước tiếp xúc.


Vừa bị cậu nhìn, mới nhớ tới tiền đã hứa còn không có đưa. Bí thư không ở bên cạnh, Cố Uyên sờ sờ trên người, không tìm ra tiền mặt, đơn giản trực tiếp lấy một tinh tạp(*) đưa cho cậu: “Cầm đi, về sau còn tìm cậu, liền thanh toán trước luôn đi.”


*Thẻ của tinh cầu trong trường hợp này là thẻ ngân hàng.


……


Về sau còn tới làm bài tập.


Nhìn tinh tạp vô cùng xa xỉ, Lục Đăng có chút do dự, nghiêm túc suy xét khả năng việc bàn bạc đổi phương thức với đối tượng mục tiêu.


Nhìn ra chần chờ trong mắt cậu, giữa mày Cố Uyên xẹt qua chút ý cười, đem tờ cạc kia nhét vào trong tay cậu, nhẹ ấn lên vai lưng thiếu niên, âm thanh ôn hòa: “Trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”


Nhiệm vụ quan trọng, lần sau có thể không bối thư(*) đem trả lại.


*Bối thự: chữ ký hoặc con dấu xác nhận trên chi phiếu hoặc hóa đơn.


Lục Đăng chớp chớp mắt, vẫn là đem tinh tạp cẩn thận cất đi, ngửa đầu đón nhận tầm mắt y: “Cảm ơn.”


Thiếu niên tuy rằng ít lời, âm thanh lại ngoài ý muốn thanh nhuận dễ nghe. Cố Uyên mỉm cười gật gật đầu, nhìn thân ảnh cậu xuyên qua hành lang, quẹo vào cầu thang, mới một lần nữa khép cửa lại.


Sắc trời đã dần u ám, chỗ ở bị phân phối của cậu cách nơi này rất xa.


Ở dưới nhắc nhở của hệ thống, Lục Đăng thoáng bước nhanh hơn, đi qua một tầng, vài thân ảnh bỗng nhiên ngăn cản ở chính diện.


Đem cặp sách trên vai cầm xuống, Lục Đăng tránh qua một bên, muốn tiếp tục đi xuống, lại bị mạnh mẽ ngăn chặn đường đi.


Dưới chân hơi dừng, âm thanh trêu đùa thô tục ái muội liền đi vào bên tai.


Lục Đăng một lần nữa đứng yên, nâng lên ánh mắt, nhìn vài tên lưu manh mang dụng tâm kín đáo đứng trước mặt.


Tầng trên là tầng trệt khách nhân ở đó phi phú tức quý, bảo an của khách sạn cũng làm rất chu toàn. Cố Uyên mở ra trí não che chắn, những người đó không có cách nào giám thị y làm cái gì, lại không thể tùy tiện vọt vào, ngăn lại người để xác nhận có phải được Cố Uyên bao dưỡng, hay là chỉ vì kéo tới ngụy trang cho chuyện khác, xác thật là cách làm nhanh và ổn thỏa nhất.


Lục Đăng hơi hơi trầm ngâm, gõ hệ thống một cái: “Có biện pháp nào làm cho bọn họ tin tôi bị bao dưỡng?”


Biện pháp thật ra là có, nhưng đều khó tránh khỏi ký chủ bị khi dễ. Không đành lòng ký chủ đã phải làm bài tập cả ngày lại chịu ủy khuất, hệ thống do dự sau một lúc lâu, thật vất vả lấy ra một cái, thật cẩn thận trả lời: “Ký chủ có thể đi khập khiễng một chút……”


Tuy rằng không rõ quan hệ giữa hai người, nhưng nếu hệ thống đã trả lời vậy, không thể nghi ngờ là có căn cứ, chỉ là không biết hiện tại bỗng nhiên biến thành khập khiễng còn được hay không.


Lục Đăng rũ xuống tầm mắt, đang chuẩn bị thực hiện, lại bị một bàn tay ngăn lại, đừa bỡn sờ hông cậu.


“Một người tới loại địa phương này, không sợ hãi sao? Chúng ta tới bồi ngươi ——”


Ngữ khí của đối phương tuỳ tiện ái muội, hiển nhiên không có ý tốt. Ánh mắt lặp tức dừng lại ở trên cánh tay hắn, trong mắt Lục Đăng hơi lóe một tia bén nhọn, đang muốn ra tay đón lấy, cái tay kia lại bỗng nhiên run lên, người đang trêu đùa cậu cũng hung hăng hút khí, che tay lại hấp tấp thối lui về sau.


Lục Đăng quay người lại, Cố Uyên đang đứng ở trên bậc thang, đôi mắt thâm trầm sắc bén, trong tay cầm theo một cây súng thuần màu đen, bước nhanh đi xuống.


Gia Lê Lạc tinh đã là trang thái nửa đánh mất chủ quyền, cũng không cấm mọi người trang bị vũ khí, chỉ cần hơi có chút thân phận trong giới, càng cất chứa các loại vũ khí trân quý theo tục lệ. Súng trong tay Cố Uyên tuy rằng khó có được, lại cũng không tính là đáng chú ý.


Nhưng khí thế quanh thân Cố Uyên giờ phút này thật sự áp bách thấu xương, khẩu súng kia bị y tùy ý xách ở trong tay, thế nhưng lại khiến mấy người theo bản năng sinh ra kiêng kị, một người trong đó càng bị khế thế của y làm cho khiếp sợ, theo bản năng tìm kiếm ở bên hông.


Dư quang nhạy bén phát hiện động tác người nọ, Lục Đăng cách hắn quá xa, còn cách tới vài người, đã không kịp đi qua chế trụ đối phương. Lập tức lưu loát nhào người qua, giữ chặt Cố Uyên cánh tay, lập đem người ấn lên tường.


Cố Uyên không kịp phòng bị, theo bản năng giơ tay tiếp được cậu, sau lưng dán lên mặt tường lạnh băng.


Thân thể ấm áp dẻo dai của thiếu niên bỗng nhiên bổ nhào vào cõi lòng, bả vai cùng phần cổ đơn bạc dán vào ngực y, cánh tay y gắt gao ôm lấy eo cậu, hơn phân nửa thân thể đều không hề giữ lại treo trên cánh tay y.


Không riêng Cố Uyên, ngay cả mấy người kia cũng bị biến cố thình lình xảy ra trước mắt khiến cho hơi giật mình, nguyên bản đã nhận định là Cố Uyên tìm người để ngụy trang, cũng mơ hồ sinh ra chút dao động.


Trên cầu thang tối tăm, không khí nhất thời tĩnh lặng xuống