Cái Này Mỹ Lệ Hựu Xấu Xí Đích Thế Giới

Chương 16: Kết thúc viên mãn+pn1




Kết thúc (Editor tự biên tự diễn cho thỏa mãn thú tính:”>~) – bôi màu nhạt nga~ ai không muốn đọc liền kéo xuống đọc phiên ngoại a~

Tính từ ngày đó đến nay cũng đã muốn được ba năm rồi, không biết Huy ở nơi đó thế nào rồi đây? Hiện tại đứa con đã muốn được ba tuổi, ngày ngày đều là nháo với ta rằng người ta có mụ mụ nhưng nó lại không có. Ta bảo nó là nó có ba ba, nó liền chuyển sang hỏi ba ba nó ở đâu. Huy, ngươi ở nơi đó nếu có nghe được con ngươi nháo đòi ngươi nhiều như vậy thì liền quay trở về đi, có được hay không?

Thực chất ngày đó chúng thật may mắn, ta quả thật là nên cảm ơn ông trời a. Lúc đó ta vốn đã tưởng đời này ta liền không còn Huy bên cạnh ta nữa rồi. Nhưng đúng lúc đó Ngụy Thần Tinh lại vừa lúc tìm ra tung tích của chung ta, cũng bởi vì tiếng khóc của bảo bối Gia Viêm của chúng ta quá lớn, giống như là nó khóc không muốn Huy rời đi chúng ta vậy, Thần Tinh liền theo đó mà chạy đến, một bộ giật mình khi thấy tình cảnh xảy ra trước mắt mình. Huy chính là nằm đó bất động, ta ôm bảo bối một bên gào khóc không biết làm thế nào. Quả thật lúc đó ta sợ đến nỗi đầu óc liền mụ mị cả lên, nếu không nhờ Thần Tinh đến kịp rồi gọi cấp cứu, có lẽ giờ này Huy sẽ không còn trên đời này nữa rồi. Hiện tại ta không có Huy bên cạnh, nhưng ta chí ít biết được hiện tại Huy đang ở nơi nào a.

Hỏi ta tại sao không gọi Huy về? Ta thực rất muốn, nhưng đó là điều kiện mà Thần Tinh đã đặt ra cho ta.

“Tôi sẽ đem anh tôi về Mỹ điều trị. Hiện tại tình hình của anh ấy quả thật rất không ổn. Mong anh, nếu anh ấy không trở lại, anh cũng đừng nên liên lạc.”

“Chỉ cần cô cứu Huy! Tất thảy tôi đều đồng ý!”

Và mọi chuyện cứ như vậy diễn ra, ta ở con phố này chờ đợi ba năm, từng ngày đều hi vọng một ngày Huy sẽ trở về bên cạnh tôi và Gia Viêm. Hi vọng…

Ách, cũng đã bốn giờ rồi, nên đi đón Gia Viêm a. Nó từ tháng trước đã bắt đầu đi nhà trẻ rồi. Cũng vì thế mà ngày ngày đều nháo đòi Ngụy ba ba của nó a, ai~

—-

“Nga~ Cục cưng đáng yêu đang chờ ai nha?”

“Ta đang chờ lão cha tới đón nha! Lần nào hắn cũng đến đón ta muộn hết!” Tiểu hài tử phì phì nộn nộn dẫu môi. A~ đáng yêu muốn chết.

“Thế ta dẫn cục cưng về, liền sau đó mắng cho lão cha cục cưng một trận, được không?” Nam nhân thuần thục cười ôn hòa nựng nịu tiểu hài tử.

“Ai~ Lão cha ta không cho ta đi theo người lạ nha! Phụ lòng tốt của thúc thúc rồi a. Cơ mà sao nhìn thúc thúc quen mắt lắm nha, hình như ta có thấy thúc thúc ở đâu rồi đó nga.”

“Vậy sao?” Nam nhân vẫn là như cũ cười tươi. Hắn đưa tay lên vuốt ve mặt nam hài. Ân, không tệ, da thịt nộn nộn, lại trắng nõn, xem ra nuôi dưỡng không tồi a.

“Lão cha!!!” Cơ Gia Viêm vừa nhìn thấy ta liền hét lớn, một bộ giống như cục thịt bông lăn đùng về phía ta. Nhưng ta trong một khắc vừa nhìn thấy nam nhân kia liền không thể động được nữa! Nam nhân ta nhớ nhung ba năm nay, không có ngày nào là không ngừng nhớ hắn. Hắn nhìn thấy ta, đối với ta cười cười. Vẫn là nụ cười đó, ôn nhu, vẫn là khuôn mặt đó, ta không bao giờ quên.

“Nga, lão cha, ngươi bị làm sao vậy nha!” Ta nhìn xuống Gia Viêm đang ở dưới chân ta nắm lấy quần ta mà lắc lắc. Ta ôm nó lên, hướng hắn mà đi tới.

Nga! Cuối cùng cả gia đình cũng được đoàn tụ rồi!

Ta đứng trước mặt hắn, liền không biết xấu hổ nói ngay một câu: “Huy! Ta nhớ ngươi! Ngươi rốt cuộc cũng chịu quay về bên ta rồi!”

Hắn lại cười. Hắn đưa tay ôm lấy ta và Gia Viêm vào trong lòng. Hắn nói: “Ân, ta đã trở lại!”

Rốt cuộc mọi chuyện cũng đều là quá khứ hết rồi. Khi sống thì nên sống cho hiện tại và tương lai, quá khứ là quá khứ, vẫn nên cho những chuyện đã trôi qua đi vào dĩ vãng đi. Ta với hắn, còn có con trai bảo bối của hai chúng ta, từ nay về sau ba người một nhà liền sống hòa thuận với nhau vui vẻ cho đến cuối cùng đi.

Ta nói với con trai bảo bối hắn chính là Ngụy ba ba của nó mà nó luôn hằng mong nhớ a, nó liền một phát nhảy dựng lên trèo lên trên người hắn, “Nga~ hèn gì con nhìn ba ba quen như vậy nga~ thì ra là gặp ba ba trong hình a~” Và nó hôn tới tấp lên mặt hắn. Ta một bên nhìn hai người ôm nhau cười cười, cũng cười ngây ngốc. Dù sao nhìn người trong ảnh với người thật ngoài đời khác nhau a, cũng đừng trách nó không nhận ra Huy, cũng đừng trách ta ít mang ảnh ra cho cục cưng xem, ta chính là mỗi tối đều đem ảnh Huy ra cho nó xem, bảo nó hắn là ba ba mà nó luôn đòi muốn có a.

Về sau ta hỏi hắn tại sao lại đi lâu như vậy, liền đi tận ba năm, còn có hỏi hắn chẳng lẽ không nhớ cha con chúng ta hay sao? Hắn liền cười a. Hắn nói hắn chính là nằm viện một năm, cũng bởi vì nam nhân sinh con, còn có mất máu quá nhiều cho nên liền ảnh hưởng chuyện đi lại cho nên liền phải ở lại thêm một năm, còn một năm kia hắn chính là muốn chính mình suy nghĩ thông mọi chuyện a, sẵn tiện cho ta thêm thời gian ngẫm lại để có thể hiểu hắn vì sao khi đó lại làm như vậy a.

Ta đương nhiên hắn đi ba năm liền có suy nghĩ ba năm, ta đương nhiên hiểu hắn, cũng không hận hắn tại sao làm như vậy. Chuyện qua rồi để cho nó qua đi.  Còn có ta luôn sợ hãi chúng ta sẽ giống như Cơ Hiên Viên và Hỏa Mô, nhưng hiện tại không giống, sự kiện xưa không lặp lại, như vậy không phải là ta may mắn rồi sao? Ha hả!

Phiên ngoại 1

Quả nhiên cuộc đời có nhiều thứ làm cho người ta kinh ngạc a. Có biết không một người mới một khắc trước đây bình tĩnh ôn thuận như nước một khắc sau liền giống như bão nổi sấm chớp phong ba? Có biết không một thí sinh đi thi năm nào cũng rớt tự dưng ở trong một kì thi nọ lại có kết quả vượt xa người khác mấy lần, bỗng chốc liền trở thành ‘nổi danh tứ phía’? Hoặc là một người nghèo đói tưởng chừng cả đời này chắc hẳn là làm khất cái chứ không hơn, bỗng ngay lúc tính nói googbye với đời thì lại phát hiện mình trở thành hàng tỉ phú ông?

Mà Cơ Viêm Gia của chúng ta, Cơ tiểu bằng hữu, chính là một cái ngạc nhiên tồn tại chình ình trước mặt a. Tuổi còn nhỏ liền ở một tiểu khu không người biết không người hiểu bỗng nhiên liền nổi danh mang ngoại hiệu – “Đồ quỷ đói”!

Cái gì? Cần ta lặp lại lần nữa sao? Không cần đi, ta thực sự là muốn nói lớn tiếng lắm rồi đó, cũng không cần phải làm cho ta cầm microphone hét lớn lên đi, kia ta vẫn còn muốn sống không muốn bị tiểu tử kia chạy đến cắn chết ta đâu!

Làm cha thân sinh của Cơ Gia Viêm, Cơ Huyền Xa đối vấn đề này cũng rất là hoang mang, suy nghĩ từ nay đến hai mươi năm sau liền muốn đau đầu nhức óc, tóc cũng muốn bạc trắng cả ra, cũng không có nghĩ nổi ra nguyên cớ luôn a. Cho dù lúc trước Ngụy Thành Huy mang thai Cơ Gia Viêm, hắn chính là có như vậy quá phận chút, nhưng mà cũng đâu tới nỗi làm đói cả một lớn một nhỏ đâu a? Mỗi bữa cơm đều là môt dạng đồ ăn khác nhau, còn không phải là do hắn tỉ mỉ chọn lựa sao? Mặc dù so ra kém xa với bữa cơm của đế vương thời cổ đại nhưng thế nào cũng có thể so sánh ngang bằng với cấp nhà hàng đi. Khả như thế nào tiểu tử kia lại mang danh chết đói như vậy a?

Nhìn xem, lúc này thằng nhóc mang di truyền của hắn cùng Huy, mang hết tất thảy ưu điểm của hai người, bộ dạng tinh xảo phần hồng nộn nộn lại đối với khoai lang người ta nướng chảy nước miếng, còn lưu lại nước miếng trên sạp nướng khoai của người ta nữa., hại lão bá nướng khoai lang phải đem sạp nướng rời đi chỗ khác sợ kia đê nước miếng vỡ sẽ đem tiệm của lão trôi đi mất dạng a.

“Yêu! Đồ quỷ đói kia, ngươi lại tới đây kiếm ăn nữa?” Một cái phì nộn tiểu nam hài cầm một thanh khoai lang nướng thơm lựng cười ha hả nói.

Cơ Gia Viêm giương mắt trừng thằng nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt, phẫn nộ nhìn thằng nhóc mập mạp trước mắt ỷ có đồ ăn mà làm mặt. Nó Cơ Viêm Gia tuy rằng thích ăn đồ vật này nọ nhưng tuyệt đối không cho phép người khác gọi mình ‘đồ quỷ đói’! Lúc trước không biết vì sao trong tiểu khu này lại náo loạn ít nhiều vụ án đánh nhau nứt đầu chảy máu của nó, thế cho nên dưới tình huống không thể nhịn được nữa này, Ngụy ba ba rốt cuộc ban lệnh cho Cơ tiểu bằng hữu của chúng ta – Bất luận phát sinh cái gì cũng không cho phép đánh nhau! Muốn hỏi Cơ Gia Viêm trên đời này sợ nhất cái gì? Vậy thì chỉ có hai thứ, một, đương nhiên là sợ nhất trên đời này không có gì để cho nó ăn. Hai là người có thể làm nên chuyện nó sợ nhất chính là Ngụy ba ba, khi y sinh khí a. Cho nên, Cơ Viêm Gia đối với lời nói của Ngụy ba ba xem như thánh chỉ, nói gì liền nghe. Kết quả là liền có ngay Cơ tiểu bằng hữu của chúng ta một bộ nén giận không cam lòng như bây giờ đây.

Mấy đứa nhỏ thấy Cơ Gia Viêm không có giống như xưa đụng chút liền đánh, liền tự nhiên lớn gan hẳn lên, một vài tiểu đệ tiểu ca liền xông lên, một bên loạng choạng cầm khoai lang nướng trong tay, một bên thét to, “Đồ quỷ đói! Đồ quỷ đói! Muốn ăn không? Muốn ăn hả?”

Cái gọi là chó cùng rứt giậu chính là thế này, nóng quá nhất định sẽ chạy đến cắn người ngay, huống chi này Cơ tiểu bằng hữu của chúng ta lại có tư tưởng nghiêng về hành động, có chuyện liền có hành động ngay. Này, kia Ngụy ba ba nói là không thể đánh thôi đi? Ta đây liền —cắn! Xông lên đi, cầm lấy cái cánh tay phì nộn kia cắn một cái cho hả! Sách, nhìn hẳn phì nộn vậy thiết nghĩ cắn vào sẽ hảo lắm, như thế nào lại giống như một con lợn thối a? Bộ tên này không có tắm rửa qua sao? Đối với thức ăn từ trước đến giờ không bao giờ cự tuyệt kia, Cơ Gia Viêm cũng không tự giác nhíu tiểu mày, bất quá không quan hệ, vì một bụng khí này, liền nhịn!

Lập tức, tiểu khu vốn yên lặng liền truyền đến một trận gào rống làm cho người ta phải giật mình. Vài cái tiểu hài không lớn xoay đánh thành một đoàn, nga không, phải nói là Cơ tiểu bằng hữu của chúng ta cuồng cắn cả một vòng. Tuy nói là n đối một nhưng Cơ Gia Viêm tốt xấu ăn nhiều như vậy, nhìn đơn bạc nhưng ngươi có biết nó ăn toàn “tinh hoa” hay không? Đúng vậy, người ta Cơ Gia Viêm tiểu thân thể kia chứa toàn là mỹ thực tinh hoa a, so với mấy tiểu hài mỡ một đống kia thật sự là hơn rất nhiều, này vài cái tiểu lâu la căn bản nó không để trong mắt, nhưng mà đối với tụi này, một cái cũng không tha! Thừa dịp khoảng cách, sắn tiện cắn luôn khoai lang trên tay bọn nhỏ, ân ân, thật sự là ăn ngon! Cơ Gia Viêm thỏa mãn liếm liếm khóe miệng

Đấu xong một trận, Cơ Gia Viêm đắc ý liếc mắt nhìn một đám nam hài bị mình cắn đến mặt mũi bầm dập kia, lại sờ sờ cái bụng ăn đến no của mình, la la hào hứng hướng nhà mình đi.

Từ ngày đó về sau, chúng ta Cơ Gia Viên tiểu thiên tài liền có thêm một cái biệt hiệu uy chấn cả một tiểu khu — “Bất bại kim cương miệng”!