Ông cụ đang xem TV trong phòng, bỗng nghe nói cháu mình dẫn một cô bé về thì hết sức ngạc nhiên. Phải biết từ nhỏ đến lớn, hai mươi mấy năm nay, ông còn chưa từng thấy nó dẫn bạn về nhà chứ đừng nói là bạn nữ.
Tình huống quá bất ngờ làm ông trở tay không kịp.
Ông cụ đứng bật dậy chạy ra huyền quan, mặc kệ luôn chương trình trong TV, đến khi đối diện Thư ʍôиɠ và Nguyên Triết mới thay dép xong thì lại sững ra.
Trái lại, Nguyên Triết rất bình tĩnh cất tiếng: “Ông nội.”
Thư ʍôиɠ vốn đã rất bồn chồn, lúc này thật sự gặp cụ ông, căng thẳng quá độ nên nhại theo luôn: “Ông nội!”
Ông cụ:!!!
Mới đó đã gọi ông nội! Tiểu Triết quả là dữ dội.
Tiếng gọi vừa buột khỏi miệng, Thư ʍôиɠ thoắt cái đỏ bừng mặt. Biết bản năng nhại lời lại gây chuyện, cô lập tức sửa đúng: “Không phải, ý con là Nguyên…”
Nào ngờ ông cụ bật cười to, cắt ngang: “Gọi ông nội chuẩn lắm! Con tên gì?”
Đến nước này, cô chỉ có thể thuận theo trả lời: “Con tên Thư ʍôиɠ.”
“Thư ʍôиɠ? Tên hay, ha ha, mau vào ngồi!” Ông nội Nguyên thỏa mãn đáp hai câu rồi vội vàng đón người vào phòng khách. Thư ʍôиɠ đành xấu hổ cười cười, theo hai người vào.
TV vẫn đang chiếu phim, nhưng cụ ông lúc này đâu còn tâm trạng để xem. Ông kêu cháu trai và Thư ʍôиɠ ngồi xuống mới phát hiện cô bé đang ôm Manh Manh trong tay.
“Ôi chao, Manh Manh cũng tới đấy à? Lại đây, lại chơi với ông nào!” Ông cụ vẫy tay với bé vẹt.
Có lẽ Manh Manh từng được ông cụ nuôi mấy ngày nên quan sát một thoáng đã nhận ra gương mặt và tiếng nói của ông, thế là mạnh dạn bay lên bàn trà.
Manh Manh dễ thương thật đó, nhưng kỳ thực, sự chú ý của ông cụ vẫn nằm trêи người Thư ʍôиɠ. Ngay cả dì Ngọc trong bếp cũng chỉnh lửa nhỏ ninh canh rồi bưng trà ra ngoài.
“Nào nào nào, uống trà đi.” Bà nhẹ nhàng bước tới, đặt ly xuống trước mặt Nguyên Triết và Thư ʍôиɠ.
“Cảm ơn dì ạ!” Thư ʍôиɠ khách khí cảm ơn.
Dì Ngọc tủm tỉm xua tay: “Không cần không cần.” Nói xong lại quay vào bếp.
Thư ʍôиɠ chạm thử, thấy ly còn nóng nên không vội bưng lên.
Chẳng mấy chốc, ông cụ không nhịn được do thám: “Thư ʍôиɠ này, con với Nguyên Triết nhà ông…?”
Ông cụ châm chước cách dùng từ để không quá trắng trợn, song nhất thời chẳng nghĩ ra được gì nên đành tạm dừng.
“Bạn bè.” Nguyên Triết thay cô trả lời.
Ông nội Nguyên thầm lườm qua. Có hỏi cháu à…
Ông hớp ngụm trà, hòa nhã dễ gần hỏi lại: “Là bạn à?”
Dù sao bạn cũng nhiều loại lắm, ông hoàn toàn không bất ngờ.
“Vâng ạ.” Thư ʍôиɠ căng thẳng gật đầu, chứ nghĩ tới nghĩ lui đều chỉ có thể nói bạn bè, không chẳng lẽ lại bảo bạn cùng nhà? Hay chủ nhân – vật nuôi?
“Hai đứa quen nhau ở trường hả? Hay là…?” Tự nhắc nhở bản thân đừng biểu hiện quá rõ thế, tuy nhiên, ông cụ vẫn không giấu được niềm vui sướиɠ muốn đi thám thính của mình.
Thư ʍôиɠ bị ông nhìn mà cứng đờ người: “Bọn cháu…”
“Quen nhờ nó.” Nguyên Triết vươn ngón chỉ vẹt nhỏ đang gặm giấy ăn ở góc bàn trà.
Hai người còn lại ngây ra. Nhưng Thư ʍôиɠ phản ứng rất nhanh, bởi nói vậy cũng không sai: “Là vậy đó ạ.”
Ông cụ đâu ngờ thằng cháu nhà mình có thể quen gái nhờ bé vẹt do chính mình tặng. Nếu thật nhờ nó mà hai đứa có thể kết bạn thì cũng coi như ông không uổng công vô ích.
Ông nội: “Ha ha, thế là duyên phận đấy!”
Thư ʍôиɠ thẹn thùng cười theo: Sao không phải chứ? Nếu không phải duyên phận, cô nào có cơ hội xuyên sách gặp Nguyên Triết?
Nghĩ vậy, Thư ʍôиɠ không nhịn được trộm ngắm anh.
Vẻ mặt Nguyên Triết vẫn như thường, nâng ly nhấp một ngụm trà ấm. Vệt nước đọng trêи cánh môi anh làm cô chợt thấy miệng hơi khô, bèn vội thu tầm mắt uống hớp trà. Chính vì vậy mà không để ý, lúc cô cúi đầu, Nguyên Triết cũng lặng lẽ liếc sang.
Từ đầu đến cuối ông cụ vẫn làm bộ xem TV, nhưng thật ra cặp mắt tinh tường đã quan sát được toàn bộ, không khỏi cười trộm.
Xem ra chưa về bên nhau thì cũng sắp rồi.
…
Ba người ngồi sofa trò chuyện không lâu, dì Ngọc liền ra bảo cơm nấu xong rồi. Bà cứ lẩm bẩm mãi, rằng nếu biết Thư ʍôиɠ tới đã chuẩn bị nhiều hơn.
Thư ʍôиɠ vội vã xua tay, ngại hết sức.
Lúc Nguyên Triết đi ngang qua còn thuận tay sờ đầu cô: “Qua đây ngồi đi.”
Cái trải nghiệm gia đình quây quần bên nhau thật sự rất xa xôi trong trí nhớ Thư ʍôиɠ. Dì Ngọc tuy cứ luôn miệng nói ít, nhưng thật ra đồ ăn xếp đầy cả bàn, bốn người vẫn dư dả. Thư ʍôиɠ muốn giúp xới cơm lại bị bà cười tít mắt từ chối, kêu cô mau ngồi xuống. Kết quả cô dè dặt gắp chưa được mấy đũa, bên cạnh bỗng xuất hiện một đôi đũa kẹp cá kho xa nhất bỏ vào chén cô.
Thư ʍôиɠ ngơ ngác liếc qua, thấy Nguyên Triết cong môi bảo: “Dì Ngọc kho cá ngon lắm.”
Dì Ngọc nghe vậy cười rộ lên: “Ngon thì ăn nhiều vào!”
Thư ʍôиɠ không biết mình bị sao nữa mà sống mũi cứ cay cay. Cô kìm nén cảm xúc, gắp bông cải xanh mà Nguyên Triết thích, đáp lễ cho anh.
“Anh cũng ăn đi.”
Hoàn thành việc lớn, cô liền vùi đầu ăn cá. Quả là tươi ngon vừa miệng.
Cụ ông với dì Ngọc ngầm hiểu, lòng vui phơi phới bắt đầu động đũa.
Ăn xong, dì Ngọc nói muốn xắt trái cây cho hai người mà bị Thư ʍôиɠ khéo léo từ chối. Lâu lắm cô mới ăn no đến vậy, nên đừng nói trái cây, đến trà cũng chẳng uống nổi nữa là. Nguyên Triết nhận ra điều này bèn thưa với ông nội một tiếng rồi dẫn cô ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Hai người trẻ đi cùng nhau, ông cụ lý nào lại ý kiến. Ông thậm chí còn hận hai đứa không đi lâu chút, mau chóng thăng cấp cái quan hệ “bạn bè” này.
Trông bóng hai người đi xa, ông cụ đứng trước cửa lấy một hơi lớn, thở phào nhẹ nhõm.
“Ông đứng ngoài đây làm gì? Cho muỗi ăn à?” Dì Ngọc cầm quạt hương bồ ra phẩy phẩy mấy cái đuổi muỗi.
“Quỳnh Ngọc.” Ông cụ bùi ngùi cười ha ha: “Lần trước tôi còn bảo Tiểu Triết đến giờ vẫn cô đơn, sau này phải biết làm sao. Không ngờ mới chớp mắt đã dắt con gái người ta về, nhanh phết đấy chứ.”
Dì Ngọc cũng có suy nghĩ của mình: “Có khi quen lâu rồi, chẳng qua chưa tới giai đoạn ra mặt ông thôi? Tôi cũng coi như trông Tiểu Triết từ bé đến lớn, thẳng bé không dễ dẫn người về đâu.”
Ông cụ nhướng mày: “Cái này còn cần bà nói? Cháu tôi đương nhiên kiên định, nghiêm túc. Nó chịu dắt về ra mắt thì chắc chắn là quyết định rồi.”
“Có điều…” Ông hơi chần chờ: “Sao tôi cảm giác tụi nhỏ còn chưa thổ lộ vậy cà?”
“Ông đừng nghĩ lan man về tư tưởng của thế hệ bây giờ.” Dì Ngọc nói: “Để hai đứa nó từ từ va chạm đi.”
Ông cụ: “Tôi biết. Cô bé này tôi xem cũng không tệ… Với cả, người Tiểu Triết thích là tốt nhất.”
“Ừ ừ, vậy nên ông đừng đứng đây thả muỗi vào nữa được không? Buổi tối bọn nó cắn ông không được, cứ quay ra cắn tôi!” Dì Ngọc không nhìn nổi nữa, bèn lôi người vào.
Ông cụ nghe vậy hoạnh họe: “Làm gì cắn không nổi? Bà xem da tôi này, có ông già nào bằng tuổi tôi mà mềm như này không?”
“Rồi rồi rồi, ông mềm…”
Cánh cửa đóng lại, tiếng nói dần ngắt quãng.
…
Thư ʍôиɠ ăn nhiều khó tiêu là thật, cơ mà sau đó theo Nguyên Triết ra ngoài mới nhận ra hình như mình lại mất mặt thì chỉ biết… Thầm thở dài.
Thái độ khi nãy của cô chắc chắn rất căng thẳng. Cô thậm chí cảm giác người mình run run lúc ông hỏi chuyện.
Người sống đơn độc nhiều năm như cô, nếu không phải ban đầu tráo hồn vào cơ thể vẹt thì đã chẳng thể thích ứng việc ở chung một mái nhà với Nguyên Triết. Huống hồ hôm nay đột ngột “ra mắt phụ huynh”, quả là muốn mạng nhỏ cô mà.
Tuy Nguyên Triết nói với ông cụ họ chỉ là “bạn”, nhưng Thư ʍôиɠ thấy nụ cười của hai người lớn luôn chứa đầy hàm ý.
Theo anh đi làm thì bị nhầm thành vợ sếp, theo anh về thăm ông nội thì bị nhầm thành bạn gái… Cô chẳng biết mình nên phản ứng thế nào mới phải. Thư ʍôиɠ đau đầu liếc sang, thế lại phát hiện Nguyên Triết vốn đi bên cạnh đã mất tăm.
Nãy giờ cô luôn cúi đầu, lúc này hốt hoảng không kịp chú ý đằng trước, trán liền đập vào bức tường không mềm không cứng.
“Ôi, xin…” Thư ʍôиɠ đang vội miệng nói xin lỗi, ngẩng đầu lên mới thấy rõ người mình đụng trúng là Nguyên Triết.
Hóa ra anh đã đi lên trước từ đời nào. Chắc thấy cô mải gục đầu bước chậm rì rì nên dừng lại chờ?
“Nghĩ gì mà chìm đắm vậy?”
Cô ngắm đôi mắt đẹp của Nguyên Triết. Nơi đó không có quá nhiều vẻ dò xét, trái lại chỉ toàn ý cười nhè nhẹ, thế là nuốt ngược câu nghĩ xem hai ta rốt cuộc thế nào về.
“Chỉ là ăn no quá, bao tử không thoải mái lắm.” Thư ʍôиɠ quả quyết dời đề tài.
Cái này không phải nói bừa, cô thật sự ăn hơi thả ga vì bầu không khí gia đình ấm áp vừa rồi. Cơ mà nói huỵch ra thế này vẫn thật mắc cỡ.
“Thế bọn mình đi xa chút nhé?” Anh đề nghị.
Khu dân cư ông nội ở không quá lớn, mà vị trí hai người đang đứng cách cổng khu không xa là bao. Ngoài cổng là đường cái, nếu đi thêm chút nữa có lẽ có thể dần xuôi cơm. Thư ʍôиɠ nghĩ hồi bèn đồng ý.
Chẳng qua đi mãi đi mãi, cô chợt nhớ ra hình như họ quên dẫn Manh manh theo.
“Manh Manh, còn ở chỗ ông?”
Nguyên Triết gật đầu: “Ừ, để nó chơi với ông một chốc. Dù sao lát nữa cũng về.”
Cũng đúng. Ông cụ hẳn rất thích động vật nhỏ, nếu không đã chẳng mua vẹt tặng anh.
Bấy giờ Thư ʍôиɠ mới nhận ra họ ra tới bên mép đường rồi, vừa hay đèn xanh cho người đi bộ đang sáng, còn mười giây.
“Qua đường đi.” Cô bảo.
Nguyên Triết đồng ý “Ừ” một tiếng. Dứt lời, anh hết sức tự nhiên nắm bàn tay buông thõng bên người của Thư ʍôиɠ, dẫn cô qua đường.
A?