Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 55




Nghe tin này, Thư ʍôиɠ không nhịn được bán tin bán nghi: “Thật?”

Ngôn Tinh cười hì hì: “Đương nhiên thật. Có điều…” Anh chàng cố ý lấp lửng kéo dài giọng.

“Sao?” Thư ʍôиɠ nghi hoặc.

Anh chàng bỗng đứng lên tới đối diện Thư ʍôиɠ, hơi khom lưng xuống. Thư ʍôиɠ theo bản năng ngửa ra sau: “Gì?”

Ngôn Tinh không đáp, chỉ nhìn cô chăm chăm, đến tận khi Nguyên Triết bắt đầu tỏ vẻ không vui mới cợt nhả về chỗ: “Biết đâu có chuyện ngoài ý muốn không chừng? Chị bé xem, cho số di động để còn liên lạc khi cần chứ?”

Ngôn Tinh không xin WeChat, dù sao mạng mẽo trêи núi không tốt, lúc nãy thu tiền còn suýt rớt mạng.

Thư ʍôиɠ không ngờ đối phương sẽ hỏi vậy, cô dở khóc dở cười khéo léo từ chối: “Tôi không có điện thoại.”

Nếu không phải anh ta đưa ra yêu cầu, cô thật chẳng nghĩ đến thứ đó.

Trước làm vẹt đâu cần gọi điện, lại có máy tính bảng Nguyên Triết mua cho, bình thường cũng chẳng ai liên lạc, hoàn toàn không cần đến.

Có điều về với cuộc sống loài người, sau này còn phải tìm việc vân vân, tất nhiên không thể thiếu nhu yếu phẩm như điện thoại.

“Không có?!” Ngôn Tinh bất ngờ, rồi bất mãn ngó Nguyên Triết, lầm bầm: “Cả cái điện thoại cũng chưa mua cho á? Ôi chị bé, đã bảo ở lại đây…”

Mặt mày Nguyên Triết vẫn như thường, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy độ cong nguy hiểm nơi khóe môi.

Tiếng lầm bầm của Ngôn Tinh bất giác nhỏ đi.

“Không thì lưu số anh ấy đi?” Thư ʍôиɠ chỉ Nguyên Triết.

“Ờ… Được thôi.” Ngôn Tinh giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn lưu số lại.



Vẫy tay chào tạm biệt đạo trưởng quái gở, Thư ʍôиɠ, Nguyên Triết lập tức về thành phố.

Thư ʍôиɠ thơ thẩn ngắm phong cảnh ngoài cửa một hồi mới phát hiện không phải đường về nhà.

Chẳng qua trước khi cô kịp đặt câu hỏi, hai người đã tới nơi —— Đó là trung tâm mua sắm lớn gần nhà Nguyên Triết.

Lúc xuống xe Nguyên Triết kêu để Manh Manh lại, cô đoán sẽ dừng ở đây không lâu vì thế cũng không mang nó theo.

Anh dẫn cô đến trước cửa hàng chuyên doanh trưng bày các hãng điện thoại lớn.

Nguyên Triết: “Thích hãng nào?”

Thư ʍôиɠ rất muốn cười. Nhìn quanh một lượt lại phát hiện mình chẳng biết hiệu nào.

Các hãng điện thoại ở thế giới này khác thế giới kia biết nên cô chẳng biết chọn thế nào.

Thư ʍôиɠ dứt khoát hỏi: “Anh dùng…?”

Lúc còn là vẹt cô dùng điện thoại Nguyên Triết riết, cảm thấy rất tốt. Mặc dù không biết hãng nào, nhưng anh đã chọn thì hẳn không tệ.

Vẻ mặt Nguyên Triết hơi đổi: “Anh dùng hơn hai năm rồi.”

Vậy nên…?

Thư ʍôиɠ chờ anh nói tiếp, không ngờ anh chỉ thốt câu không đầu đuôi thế, rồi dẫn cô qua quầy khác.

Nhân viên bán hàng sau quầy trước đó đã quan sát soái ca Nguyên Triết dẫn theo một người đẹp dường như có ý định mua di động, giờ thấy họ tới quầy mình thì vội nở nụ cười niềm nở đón tiếp: “Chào mừng quý khách!”

Logo hãng này là một quả chanh, rất ấn tượng. Cô từng gặp trêи điện thoại Nguyên Triết.

“Thích cái nào?” Nguyên Triết nghiêng đầu hỏi cô.

Thư ʍôиɠ dừng tầm mắt trêи mặt kính, ở trong đặt rất nhiều kiểu di động. Cô đảo mắt vài lần, nhìn trúng một cái có thiết kế tương đối đơn giản, kϊƈɦ cỡ vừa phải, phối màu cũng rất đẹp.

Thấy ánh mắt cô, Nguyên Triết liền lễ độ nói với nhân viên bán hàng: “Phiền cô lấy cái này cho chúng tôi xem thử.” Anh chỉ chỉ trêи mặt kính.

Nhân viên bán hàng xem thử, thấy là dòng mới đa năng, lượng tiêu thụ không tệ, lập tức cười càng chân thành: “Vâng!”

Cô nàng lấy hàng mẫu để trêи quầy, bắt đầu giới thiệu cho Thư ʍôиɠ.

Giới thiệu xong tất tần tật các ưu điểm của chiếc điện thoại đa năng mới ra, rồi nhìn vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ của Thư ʍôиɠ, nhân viên bán hàng cảm giác hẳn sẽ bán được.

Thư ʍôиɠ thật sự rất thích. Ngoài hình dáng, cô còn cực hài lòng các chức năng đối phương giới thiệu.

Chỉ là cô thấy giá điện thoại… Có lẽ vì dòng mới nhất nên khá đắt đỏ.

Hiện cô còn chưa kiếm được tiền, vẫn luôn tiêu của Nguyên Triết. Tuy anh giàu có hơn cô nghĩ, nhưng đây không phải lý do để cô “lợi dụng” anh.

“Không thì…” Thư ʍôиɠ định nói không thì đổi cái rẻ hơn, dù sao cô cũng không cần điện thoại gì quá tốt, có các chức năng cơ bản là được.

Chẳng qua khoảnh khắc ngước mắt đối diện Nguyên Triết, tròng mắt đen của đối phương dường như hiểu ngay suy nghĩ cô, xẹt qua ý cười: “Thích màu nào?”

Ối… Cô lén ngó nữ nhân viên hưng phấn đã bày hết các máy khác màu cùng dòng lên quầy.

Bây giờ mà mua máy rẻ sẽ làm Nguyên Triết mất mặt.

Thôi vậy, nợ nhiều nợ ít gì cũng là nợ, cùng lắm thì trả lâu hơn chút.

Nghĩ thông rồi, Thư ʍôиɠ rốt cuộc chỉ vào cái đỏ rực: “Đỏ.”

Tuy màu đỏ hơi chói, không quá hợp tính cách cô, nhưng màu đỏ của dòng điện thoại này rất đẹp… Vả lại Thư ʍôиɠ cũng muốn thay đổi tâm trạng bản thân trong hoàn cảnh mới ở thế giới mới.

Nguyên Triết lướt mắt qua một loạt di động. Ngay lúc người bán hàng cười hí hửng chuẩn bị cất những màu khác, anh chợt mở miệng: “Lấy cả cái xanh nữa.”

Nhân viên không hổ kinh nghiệm đầy mình, phản ứng nhanh gật gật đầu, sau đó lấy hai hộp một đỏ một xanh mới tinh từ dưới tủ.

Anh có điện thoại mà… Đang nghĩ thì sực nhớ vài phút trước anh có thốt một câu không đầu không đuôi: Dùng hơn hai năm rồi. Hóa ra là muốn cùng mua?

Nhưng như vậy chẳng phải là “đồ đôi” ư?

Cô bị suy nghĩ này hun nóng mặt.

Lúc Nguyên Triết tới quầy thu ngân tính tiền, nhân viên bán hàng lấy hộp quà tặng trong ngăn kéo nhét chung vào bọc cho Thư ʍôиɠ.

Chờ Nguyên Triết cầm hóa đơn quay lại, Thư ʍôиɠ xách túi lên chuẩn bị đi, người bán hàng bỗng dưng cười: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến! Chúc hai người mãi mãi bền lâu!”

Thư ʍôиɠ lảo đảo suýt té.

Nguyên Triết tức thì đỡ cô: “Cẩn thận.”

Mua xong di động, hai người về xe. Manh Manh có vẻ đợi mệt đã ngủ mất. Thư ʍôиɠ thấy vậy không đánh thức nó, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ lông chim mềm mượt.

Cảm giác tuyệt vời vô cùng.

Cô không khỏi nhớ lại khi trước Nguyên Triết cũng rất thích vuốt ve vẹt nhỏ.

Cơ mà từ lúc cô với Manh Manh đổi về, hình như không thấy anh gần gũi nó như vậy. Nhiều nhất cũng chỉ có thể nói quan hệ không tệ lắm?

Nhưng chẳng phải anh “thân thiết với động vật hơn người” à?

Thư ʍôиɠ không nhận ra mình thẫn thờ nhìn chăm chăm sườn mặt Nguyên Triết, mãi đến khi bị giọng anh gọi tỉnh: “Nhìn gì vậy?”

Nhìn anh đó —— Sắp bật thành lời thì Thư ʍôиɠ kịp ngừng.

“Không, có gì.” Cô chuyển đầu qua ngắm phong cảnh ngoài cửa.

***

Chủ Nhật, Nguyên Triết tới thăm ông nội theo lệ hai tuần một lần.

Hồi đầu Thư ʍôиɠ không biết quy luật này, nhưng sống chung lâu rồi, cô tự tính ra được.

Cụ ông và dì Ngọc tuy đều là người thế hệ trước, chênh cô với Nguyên Triết rất nhiều tuổi, sự khác biệt thế hệ rất sâu. Nhưng thật bất ngờ, cô thấy Nguyên Triết ở chung với họ vô cùng hòa hợp, cảm giác đó là thứ Thư ʍôиɠ mong ước bấy lâu.

Cơ mà nay đã khác xưa, cô là người.

Cho nên chờ khi cô mơ mơ màng màng trong ổ chăn bị đánh thức, Thư ʍôиɠ trong chốc chưa phản ứng kịp: “Dạ?”

“ʍôиɠ ʍôиɠ, rời giường.” Nguyên Triết giúp cô kéo rèm che, căn phòng nháy mắt sáng bừng: “Hôm nay phải thăm ông nội.”

Thư ʍôиɠ tỉnh liền.

“Gặp ông nội? Đi chung?” Cô bật dậy khỏi giường.

Nguyên Triết gật đầu: “Ừ. Đương nhiên là đi chung.”

“Nhưng thân phận em…” Năng lực ngôn ngữ cơ bản của cô đã bình thường lại, ít nhất sẽ không bị vấp hay ngừng ngắt giữa chừng khi thốt các câu đơn.

Nguyên Triết nghe vậy thì ngồi xuống mép giường: “Thân phận em?”

Thư ʍôиɠ: “Một người tự dưng xuất hiện, ông nội không quen.”

“Đi gặp sẽ quen. Còn nữa…” Nguyên Triết chợt sáp lại gần làm tim Thư ʍôиɠ lỡ một nhịp: “Là ông nội giao em cho anh, không nhớ à?”

Đoán chừng anh đang nói ngày đầu cô xuyên qua, đúng lúc ông nội tặng vẹt cho Nguyên Triết. Thế nên đưa vào tay Nguyên Triết chính là cô.

“Ông nội đưa Manh Manh mà!” Cô kìm lòng không đặng lẩm bẩm cãi lại.

Nguyên Triết gật đầu: “Đúng vậy, ʍôиɠ ʍôиɠ.”

Rành rành đều là giọng mũi, Thư ʍôиɠ lại nghe rõ anh thốt hai chữ khác nhau, rốt cuộc không nhịn được bắt đầu làm đà điểu, ngửa đầu nói năng mạch lạc: “Anh ra ngoài đi, em dậy đây.”

Nguyên Triết im lặng xuống lầu, tâm trạng tốt hơn trông thấy.



Lúc đến nhà ông nội ấn chuông vẫn chưa tới giờ ăn trưa.

“Đây đây!” Cửa chưa mở, tiếng dì Ngọc đã truyền tới.

Dì Ngọc mặc tạp dề đi ra đón Nguyên Triết với gương mặt đầy vui sướиɠ, thoáng cái thấy được cô gái ngượng ngùng đằng sau anh.

Úi. Từ lúc bà chăm sóc ông Nguyên tới giờ, đây là lần đầu tiên Nguyên Triết dẫn bạn nữ tới nhà!

Tin chấn động!

“Ôi, đây là?” Bà mừng rỡ hỏi.

“Chào dì Ngọc, con là Thư ʍôиɠ.” Nếu đã bị phát hiện, Thư ʍôиɠ đành phải căng da đầu chào hỏi.

“Chào con, chào con!” Dì Ngọc có linh cảm trong lòng. Mới gặp đã biết gọi bà dì Ngọc thì chỉ Nguyên Triết nói chứ không ai. Quan hệ hai đứa chắc chắn không đơn giản.

Dì Ngọc nghĩ đến đây thì cười ha hả đón người vào trong: “Mau vào! Dì còn đang hầm canh đấy!”

Nói rồi, bà cầm lấy từ tủ giày trước cửa đôi dép lê Nguyên Triết hay đi, lại lấy cho Thư ʍôиɠ một đôi mới tinh.

“Tiểu Triết tới hả?” Trong phòng vọng ra tiếng ông cụ lẫn tiếng TV, xem ra ông đang ngồi ở phòng khách.

“Phải đó! Tiểu Triết còn dẫn một cô bé tới thăm ông đó!” Dì Ngọc hét với vào trong rồi chạy về bếp.

Câu này dọa ông cụ giật nảy mình: “Cô bé?! Đâu đâu, để tôi xem xem?”

Thư ʍôиɠ vừa mang dép xong lập tức khựng lại, hốt hoảng nhìn Nguyên Triết.

Lát cô nên nói gì đây… Không không, cô phải nói sao… Chốc nữa, nên nói gì trước…