Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 54




Thư ʍôиɠ cũng không biết mình theo Nguyên Triết về văn phòng dưới những ánh mắt đó thế nào… Bởi khi bình tĩnh lại thì đã ngồi trêи chiếc sô pha quen thuộc.

Nguyên Triết hiển nhiên không để chuyện vừa rồi trong lòng —— Lúc này anh bắt đầu lao vào công việc như bao ngày khác.

Thư ʍôиɠ đặt Manh Manh lên cột gỗ, yên lặng lấy gạt tàn chưa từng được sử dụng đúng công năng dưới bàn trà lên, đổ vào thức ăn cho vẹt mang từ nhà tới.

Xong xuôi, cô ngồi về sô pha, nhưng khi cầm máy tính bảng định học tiếp chương trình ngôn ngữ trêи mạng thì lại hơi lưỡng lự.

Suy nghĩ trong chốc, cô nhắn một tin.

Điện thoại Nguyên Triết để trêи bàn rung rung. Anh ngừng tay mở ra đọc: [Em học ở đây có phiền anh không?]

Anh nghiêng đầu đối diện Thư ʍôиɠ.

[Có thể đeo tai nghe nghe giảng, nhưng lúc tập đọc sẽ phát ra tiếng.] Một tin nữa tới.

“Sao không nói?” Nguyên Triết không trả lời ngay mà thắc mắc sao cô không mở miệng.

Thư ʍôиɠ bập bẹ đáp: “Nói… làm phiền.”

“Không phiền.” Ánh mắt anh ôn hòa: “Em có thể nói ra tiếng.”

Mặc dù anh bảo vậy, cô vẫn thấy băn khoăn.

“Ngày mai… em, ở nhà… đi?” Dù gì học ở đâu cũng được, không nhất thiết phải theo Nguyên Triết quấy rầy anh.

Huống chi ban nãy còn suýt ngất vì danh xưng “vợ sếp” thình lình của anh nhân viên nọ.

Lúc đó cô nào dám nhìn vẻ mặt anh, chỉ biết cúi đầu giả đà điểu.

May mà Nguyên Triết nể tình không nói gì, chứ không cô chỉ hận không thể xuyên thành vẹt lần hai.

“Em biết nấu cơm không?” Giữa lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung thì Nguyên Triết bất ngờ hỏi.

Thư ʍôиɠ hiểu ý đành xấu hổ lắc đầu.

Cô thật đúng là không biết nấu nướng. Trước kia đi làm toàn đến căn tin hoặc mua cơm hộp, đến phòng trọ cũng không có bếp. Nếu mà ở nhà chắc phải nấu mì gói qua ngày vì không có tiền mua cơm hộp.

Bởi vậy, cô tự nhiên nhơ nhớ khoản tiền tiết kiệm lúc trước của mình. Tuy chỉ mấy chục nghìn (nhân dân tệ), nhưng vẫn hơn không xu dính túi như hiện giờ.

Thấy cô im thin thít, Nguyên Triết liền nói giỡn: “Hay em muốn giành đồ ăn với Manh Manh?”

Manh Manh tự chơi vui vẻ bên kia hình như nghe có người kêu mình thì giương đầu nhỏ dáo dác ngó quanh, không phát hiện gì lạ lại cúi đầu mổ hạt lúa mạch.

Đương nhiên không rồi!

Đắm chìm vào bài giảng, Thư ʍôиɠ cũng tạm ngưng nghĩ ngợi lung tung.

Những thứ học được lúc còn là vẹt cô chưa quên, giờ khe khẽ phát âm theo rất chuẩn. Vả lại chẳng biết có phải ảo giác không mà Thư ʍôиɠ cứ thấy lúc học nói nhại lại, câu phát ra không bị ngắc ngứ như khi tự nói.



Trưa Nguyên Triết gọi đi ăn, cô vẫn chưa hồi hồn.

“Tới giờ nghỉ trưa rồi, ăn cơm thôi.” Nguyên Triết sửa soạn xong từ khi nào, đang chờ Thư ʍôиɠ xuất phát.

Thư ʍôиɠ tháo tai nghe, buông máy tính bảng: “Ăn cơm thôi.”

Câu bắt chước lại trơn tru bất ngờ.

“Muốn ăn gì?” Nguyên Triết hỏi vậy là vì công ty không có căn tin, bù lại sẽ trợ cấp tiền cơm mỗi tháng, nên nhân viên có thể mua cơm dưới lầu hoặc những tiệm xung quanh.

Đây dù sao cũng ở trung tâm thành phố, chắc chắn không thiếu quán ăn.

“Muốn ăn?” Thư ʍôиɠ cố nghĩ mãi nhưng cũng chẳng nghĩ được gì.

Nguyên Triết: “Vậy vừa đi vừa xem.”

“Vừa đi vừa xem.” —— Thư ʍôиɠ thuận miệng lặp lại.

Cô liên tục nhại theo trôi chảy quả nhiên làm anh để ý.

“Em…” Nguyên Triết ngẩng đầu như cười như không nhìn cô, song không nói thêm mà chỉ mở cửa phòng chờ cô.

Thư ʍôиɠ rụt cổ nhanh chân đuổi theo.

***

Tập trung làm việc, thời gian trôi thật mau.

Trước thứ bảy, tác phẩm bán kết được Nguyên Triết nộp lên ban tổ chức, cả phòng làm việc cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sau lần thanh niên nọ hô tiếng “vợ sếp”, đôi khi chạm mặt mấy nhân viên ở quầy trà hoặc trước cửa nhà vệ sinh, Thư ʍôиɠ đều thấy xấu hổ. May mà họ không to gan đến độ thám thính tin tức, chỉ gật đầu chào hỏi.



Thứ bảy không cần dậy sớm, Thư ʍôиɠ được lần ngủ nướng hiếm hoi. Thế nên đến khi rời giường đã gần giữa trưa.

Đối với ánh mắt bất đắc dĩ của Nguyên Triết, còn ăn cơm trưa đối phương chuẩn bị, Thư ʍôиɠ ngượng ngùng hỏi: “Bao giờ anh có thời gian, mình tới đạo quán nha?”

Nguyên Triết đương nhiên không từ chối.

Chờ Thư ʍôиɠ ôm vẹt nhỏ Manh Manh và Nguyên Triết tới nơi, đạo sĩ trẻ tiếp khách dường như nhận ra họ.

Chủ yếu là nhận ra Nguyên Triết và Manh Manh.

Tuy lượng khách tới đây không ít, nhưng một người mang vẹt theo, lại còn ưa nhìn đến vậy thì đúng thật là rất hiếm. Vậy nên đạo sĩ trẻ nọ mới thấy quen mắt: “Hoan nghênh.”

“Chào cậu.” Nguyên Triết bước lên, lịch sự nói: “Chúng tôi tới tìm đạo trưởng Ngôn Tinh.”

Đạo sĩ trẻ khá ngạc nhiên với thái độ quen cửa quen nẻo của anh. Nhưng nghĩ chắc là người quen của sư thúc Ngôn Tinh nên gật đầu trả lời: “Vậy mời đi cùng tiểu đạo.”

Vào đạo quán được mấy bước, đạo sĩ trẻ sợ hết hồn khi thấy bóng ai đó ngồi trêи tường viện nhà mình. Nhìn kỹ hóa ra là sư thúc Ngôn Tinh!

“Sư thúc Ngôn Tinh!” Đạo sĩ trẻ định kêu to nhưng cuối cùng hạ giọng: “Ngồi trêи tường làm gì?! Mau xuống đây, bị khách hành hương thấy bây giờ!”

Thư ʍôиɠ nghe vậy nhìn lên, quả nhiên gặp một người ngồi xiêu vẹo trêи tường của cái sân không xa phía trước. Chẳng phải vị đạo trưởng trẻ khó hiểu kia ư?

Thiếu niên đầu tường nghe đạo sĩ trẻ láo nháo thì nhíu mày. Đang tính bảo đừng ồn, lại bất ngờ phát hiện Thư ʍôиɠ và Nguyên Triết đằng sau, thế là hào hứng.

Anh chàng nhanh nhẹn nhảy khỏi bờ tường, phủi phủi bụi vôi trêи đạo bào. Sau đó cười hô: “Hai người tới à!”

Trông cứ như anh em chí cốt lâu năm.

Thư ʍôиɠ buồn bực nhìn anh ta, Nguyên Triết tất nhiên không trả lời mấy câu tỏ ra quen thân thế này.

Vì thế đạo sĩ trẻ trơ mắt chứng kiến sư thúc nhà mình hết sức nhiệt tình bất hạnh đụng phải hai ngọn núi băng, không dám ở lâu nữa: “Nếu tìm được rồi thì tiểu đạo xin tạm biệt trước.” Dứt lời liền biến mất không thấy tăm hơi.

Ngôn Tinh không được đáp lời vờ vịt thở dài: “Thiệt lạnh nhạt quá đi! Rồi nói đi, tìm tôi có việc gì? Chẳng phải bình yên biến về rồi ư?”

Anh chàng quả nhiên chỉ nhìn một cái đã nhận ra thân phận Thư ʍôиɠ.

“Đổi chỗ nói?” Nguyên Triết bình đạm hỏi.

Ngôn Tinh thấy cũng có lý bèn dẫn họ qua đình hóng gió lần trước, còn tiện tay bưng bộ đồ trà từ phòng bên cạnh theo.

Anh chàng kêu Thư ʍôиɠ với Nguyên Triết ngồi trước, mình thì chạy vèo đi lấy nước sôi, ném vào vài lá trà thường dùng đãi khách rồi mới về vị trí.

“Mời.” Ngôn Tinh chỉ lo rót cho mình một ly, uống một hớp.

Khả năng nói của Thư ʍôиɠ chưa hồi phục, để miêu tả kỹ càng chi tiết thì có hơi quá sức, vì vậy trêи đường tới đã thống nhất quyết định để Nguyên Triết trình bày.

Nguyên Triết không nói nhiều, chỉ nhằm vào ý chính: “Hai ngày trước, em ấy trong cơ thể vẹt gặp chuyện ngoài ý muốn, bị đánh bất tỉnh… Lúc tỉnh lại đã về lại nguyên trạng.”

“Bị đánh?” Ngôn Tinh nắm được từ mấu chốt.

“Trọng điểm hẳn là đầu chịu tác động mạnh.” Nguyên Triết vươn tay rót trà cho Thư ʍôиɠ, sau đó tự rót cho mình một ly.

Ngôn Tinh: “Vậy cảm giác lúc đó của nhóc?”

Cái này Thư ʍôиɠ phải tự trả lời: “Lúc đó… váng đầu, hôn mê.”

Ngôn Tinh cau mặt suy nghĩ một lát, rồi thình lình phát biểu: “Không hiểu.”

Phụt… Thư ʍôиɠ suýt phun trà trong miệng. May mà kìm được, nhưng lại ho khụ khụ.

“Cẩn thận.” Nguyên Triết vỗ lưng cô.

“Đạo trưởng Ngôn Tinh.” Nguyên Triết nhìn đối phương: “Thật ra chúng tôi muốn hỏi một chuyện, sau này em ấy có biến lại thành vẹt nữa không?”

Lúc này, Manh Manh trong tay Thư ʍôиɠ cũng giương cánh, như nghe hiểu mọi người đang nhắc tới nó.

Đạo trưởng Ngôn Tinh nhướng mày: “Chuyện này… Lần trước giảng cho hai người nhiều thế còn chưa thu phí ấy nhỉ?”

Nguyên Triết phản ứng như đoán trước được: “Quét mã? Alipay hay WeChat?”

Nghiễm nhiên đã chuẩn bị trước.

Thư ʍôиɠ trơ mắt nhìn vẻ khó làm trêи mặt đạo sĩ thiếu niên chuyển sang hớn hở móc điện thoại, giở giọng con buôn thu tiền: “Hân hạnh tới thăm, hai lần tổng cộng 6666.”

Nguyên Triết bình tĩnh lưu loát quét mã trả tiền.

Đến khi Thư ʍôиɠ phản ứng lại, hai người họ đã ngồi về như lúc đầu. Đạo trưởng Ngôn Tinh hắng hắng giọng chuẩn bị chính thức trả lời vấn đề.

“Hôm nay mấy người tới, tôi nhận ra con vẹt này trước.” Ngôn Tinh duỗi ngón chỉ Manh Manh bé không rành thế sự cúi đầu chơi đùa.

“Sau đó mới là cô.” Anh chàng chỉ sang Thư ʍôиɠ.

Không cho bọn họ cơ hội cắt ngang, Ngôn Tinh nói tiếp: “Tình trạng nhóc này rất ổn định. Bởi dù sao cũng là linh hồn gốc của cơ thể, sau khi hợp nhất đương nhiên không vấn đề. Mà cô…” Anh ta lia mắt qua Thư ʍôиɠ: “Ban đầu tôi còn tưởng cô là bé gái đấy.”

Hình dạng khí hồn anh chàng quan sát được trong cơ thể vẹt khi đó chỉ là bản thu nhỏ, nên không chú ý diện mạo và tuổi tác Thư ʍôиɠ, cứ nghĩ là bé gái nào.

Lúc ấy mới gọi nhóc.

“Bây giờ xem ra chắc chẳng kém tuổi mấy. Đành kêu chị bé vậy.” Anh chàng dí dỏm nháy mắt.

Thư ʍôиɠ nhịn không được thốt: “Cậu… mười mấy?”

Không ngờ Ngôn Tinh lại cười rộ lên: “Năm nay tôi 24!”

Thư ʍôиɠ tròn mắt đánh giá anh ta vài bận. Nhìn kiểu gì cũng chưa đến 20, nói 17, 18 hoàn toàn không hề gì.

“Trông non thôi! Hầy, lạc đề.” Ngôn Tinh kéo đề tài về: “Linh hồn cơ thể chị bé cũng là nguyên gốc nên không phải vấn đề lớn. Mà khí toàn thân cũng dung hợp với thế giới này kha khá rồi.”

“Tôi nghĩ chắc sẽ không xuyên hồn một cách khó hiểu vậy nữa đâu.” Ngôn Tinh nhấp nốt ngụm trà cuối cùng, đưa ra kết luận.