Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 28




Cuộc đấu trí đấu dũng xoay quanh máy tính bảng khép lại với sự thất bại của Thư ʍôиɠ. Cô buộc phải ngoan ngoãn nghe lời, giờ không còn ham chơi nữa.

Qua vài ngày nghỉ ngơi điều độ, cộng thêm mấy món dinh dưỡng đầy đủ protein Nguyên Triết nấu mỗi tối, miệng vết thương của Thư ʍôиɠ trêи cơ bản đã lành.

Lúc ấy những nơi gần miệng vết thương cần rửa sạch để tránh nhiễm trùng nên bác sĩ thẳng tay cắt xoẹt đám lông xung quanh. Hiện giờ chỗ đó trụi lủi, mỗi lần Thư ʍôиɠ soi gương đều thấy chẳng khác gì ung thư rụng tóc, tuyệt vọng ghê gớm.

Cũng may tìm kiếm trêи mạng một hồi, cô rút ra được kết luận: Lông chim chỉ cần đủ dinh dưỡng sẽ mọc rất nhanh. Bấy giờ mới yên tâm hơn chút.

***

Hôm nay, Thư ʍôиɠ bay từ phòng cho khách xuống sofa dưới nhà nằm chơi điện tử. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.

Phải biết rằng, từ ngày đầu tiên bước chân vào căn nhà này, Thư ʍôиɠ chưa từng gặp ai tới tìm Nguyên Triết ngoài người giao hàng.

Hiện Nguyên Triết đang đi làm, anh biết rõ nhà mình chỉ có một con vẹt vai không thể khiêng, móng không thể vác, chả có bất kỳ khả năng nhận hàng nào.

Đây lại là biệt thự riêng biệt, không thể có chuyện gõ nhầm.

Thư ʍôиɠ đành dùng móng vuốt tạm dừng trò chơi, ném máy tính bảng qua bên, xoay người bay ra huyền quan ngó xem ai đến.

Cửa nhà Nguyên Triết có gắn chuông tự động kết nối màn hình bên trong. Cho nên dù ai ở ngoài, camera đều ghi lại rõ ràng.

Hình ảnh hiện ra một người phụ nữ trung niên trông rất ung dung sang trọng, thoạt nhìn bảo dưỡng không tồi. Gia thế chắc cũng hiển hách, chỉ đứng đấy thôi đã tỏa khí chất quý phái.

Nhưng vậy càng khiến Thư ʍôиɠ mù mờ, đây là ai chứ?

Cô đậu trêи tủ giày gần đó đánh giá người phụ nữ trêи màn hình, muốn tìm dấu vết người này trong tiểu thuyết.

Đáng tiếc lục ký ức nửa ngày vẫn chả có kết quả.

Người phụ nữ ngoài cửa nhấn chuông hồi lâu không thấy ai đáp, hình như hơi bất mãn. Bà ta móc di động từ túi xách hàng hiệu gọi một cuộc: “Địa chỉ cậu tra đúng không đấy?”

Thư ʍôиɠ không nghe được đầu kia nói gì, chỉ thấy quý bà cau mày quát: “Phòng làm việc? Vậy mà cậu đưa tôi địa chỉ nhà ở? Có cần tiền lương nữa không hả?”

Chắc là đầu kia bảo Nguyên Triết đang đi làm nên bà ta cúp máy, đi thẳng tới chiếc siêu xe đậu ngoài bãi đất trống gần nhà. Vèo cái rời khỏi phạm vi camera.

Tuy Thư ʍôиɠ không rõ người tới rốt cuộc là ai, tới tìm Nguyên Triết làm gì, nhưng vẫn quyết định báo cho chủ nhân nhà mình. Tốt xấu gì cũng là “bạn cùng nhà”.

Bay về sofa, Thư ʍôиɠ không rảnh tiếp tục trò chơi dang dở, trực tiếp thoát giao diện nhắn cho Nguyên Triết: [Vừa rồi có một quý bà tới nhấn chuông, em không trả lời. Hình như đang tới phòng làm việc, trông hung dữ lắm!]

Nguyên Triết nhắn trả rất nhanh: [Anh biết rồi. Bất kể ai tới đều không cần quan tâm.]

Thư ʍôиɠ đồng ý quan điểm của anh, gửi một cái sticker gật đầu, lúc này mới tiếp tục chơi Anipop* của mình.

[*Anipop: Từa tựa Candy Crush.]

***

Tan tầm buổi chiều Nguyên Triết về nhà đúng giờ, chào Thư ʍôиɠ một tiếng rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Thư ʍôиɠ chơi game cả ngày đã không còn hứng thú liền dứt khoát bỏ máy đấy, vào phòng bếp coi.

Dù sao cô vẫn tò mò ghê gớm quý bà đến tìm Nguyên Triết sáng nay, ngọn lửa hóng hớt bùng lên hừng hực.

“Đói không?” Lúc cô vào, Nguyên Triết đang xắt cà tím, thấy vẹt nhỏ bèn hỏi.

Thư ʍôиɠ đậu cách nguyên liệu nấu ăn khá xa, sợ lông chim rụng không vệ sinh. Nghe anh hỏi chuyện thì lắc lắc đầu.

Khóe mắt Nguyên Triết chú ý động tác cô. Suy nghĩ một lát là hiểu ngay: “Em muốn hỏi người tới ban ngày là ai?”

Thư ʍôиɠ vừa lòng trí thông minh của anh: “Muốn.”

“Bà ta…” Nguyên Triết chỉ mới nói được mấy chữ, chuông cửa lại vang lên.

Một người một chim liếc nhau. Nguyên Triết buông đồ đang làm dở, lau khô tay đi hướng huyền quan. Thư ʍôиɠ thì nhanh trí bay lên đầu vai anh.

Nguyên Triết không phản đối hành động của cô, chỉ hướng mắt về phía màn hình.

Vẫn là quý bà đó!

Thư ʍôиɠ ngạc nhiên phát hiện. Chẳng lẽ ban ngày bà ta không đến công ty Nguyên Triết? Chứ không sao lại tới nữa?

“Ban ngày anh gặp rồi.” Nguyên Triết như giải thích với Thư ʍôиɠ trêи vai: “Nhưng không đáp ứng yêu cầu bà ta.”

Quào, rốt cuộc là yêu cầu gì mà phải tới cửa ba lần bốn lượt?

Trong đầu Thư ʍôиɠ tức khắc nhớ tới một đống chuyện cẩu huyết từng đọc. Còn đang thẫn thờ, Nguyên Triết đã kết nối loa.

“Bà Tề, ban ngày tôi nói rõ ràng rồi.”

Quý bà ngoài cửa nghe giọng Nguyên Triết thì ngẩn ra, bỗng nhíu mày nói: “Tiểu Triết, con cho mẹ vào đã.”

Thư ʍôиɠ làm thính giả mà khϊế͙p͙ sợ ngây người. Quý bà đây lại là mẹ Nguyên Triết! Có điều nghe cách Nguyên Triết xưng hô, đoán chắc bọn họ chẳng thân.

Nguyên Triết ngồi với ông nội vô cùng thân thiết, dù với dì Ngọc giúp việc anh cũng rất lễ phép. Bằng mấy ngày lặng lẽ quan sát, Thư ʍôиɠ có lý do tin rằng giữa anh và mẹ mình có vấn đề rất lớn nên thái độ mới thế này.

“Tiểu Triết, con chặn mẹ ngoài cửa mà được à? Nghe lời, mở cửa!” Quý bà bên ngoài dường như sắp hết kiên nhẫn. Bà thấy người trong nhà mãi không phản ứng mình, nhịn không được thúc giục.

Nguyên Triết nhíu cặp lông mày đẹp đẽ. Sau nửa phút trầm mặc, vẫn trả lời kiên quyết: “Xin lỗi, bếp còn đang nấu dở, mời bà về cho.”

Nói xong lập tức tắt màn hình, xoay người về bếp.

Thư ʍôиɠ biết tâm trạng anh chắc hẳn không tốt đến đâu nên tuy lòng hiếu kỳ và tâm hồn hóng hớt còn rất mãnh liệt, vẫn ngoan ngoãn đậu một bên làm cảnh.

Chuông cửa vang lên ầm ĩ chốc lát rồi cũng rơi vào yên lặng.



Gần đây Thư ʍôиɠ sắp khỏe hẳn, vậy nên tối nay Nguyên Triết chuẩn bị cả đồ ăn cho cô đặt trêи bàn. Một người một chim cùng ngồi ăn cơm.

Mặc dù vào miệng phần lớn là ngũ cốc, nhưng lâu lâu vẫn được nếm món ngon Nguyên Triết đặc chế cho mình, Thư ʍôиɠ đã thỏa mãn sâu sắc.



Tắm xong, Thư ʍôиɠ cho rằng một ngày cứ trôi qua như thường thì Nguyên Triết đang lau cánh giúp cô bất ngờ mở miệng: “Muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?”

Thư ʍôиɠ hơi sững ra, rồi trả lời cực nhanh: “Muốn!”

Đây là chuẩn bị kể tiền căn hậu quả cho cô đây mà! Lúc này không nghe còn chờ đến khi nào nữa.

Vì thế cô ngoan ngoãn kỳ cục mặc đối phương ôm qua giường lớn mềm mại. Trở mình trêи chăn, ý bảo đối phương bắt đầu kể.

Nguyên Triết ngồi ở mép giường nhìn nhóc con nằm tớ hơ, đáy mắt hiện ý cười. Cảm giác khó chịu gặp lại mẹ tức khắc được xua tan.

“Ngày xưa có đôi vợ chồng sinh được một cậu con trai. Mới đầu gia định họ giàu có, cuộc sống mỹ mãn. Nhưng vào năm đứa bé 4 tuổi, cha cậu ta gặp phải tai nạn máy bay. Mẹ cậu ta chỉ là một bà nội trợ, bởi vậy khi chồng qua đời bà ta không thể tiếp quản sản nghiệp, đành dựa ông nội đứa bé tiếp tế.”

Thư ʍôиɠ nghe thực nghiêm túc.

“Cũng chính lúc ấy, đứa bé bị phát hiện mắc một căn bệnh hiếm thấy. Tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng điều trị không hề dễ. Mẹ bé trai lùi bước, bà ta nhẫn tâm đưa đứa bé 4 tuổi đến ga tàu hỏa dòng người đông đúc, chẳng nói chẳng rằng vứt đấy.” Giọng Nguyên Triết nhẹ nhàng bâng quơ, nội dung lại kinh hãi lòng người.

Thư ʍôиɠ hoàn toàn không thể tưởng tượng một đứa bé 4 tuổi đang bệnh bị mẹ ruột vứt tại nhà ga phải tuyệt vọng cỡ nào. Hơn nữa qua miêu tả của Nguyên Triết thì khi ấy anh đã có ký ức, là một đứa trẻ trưởng thành cực sớm.

“Sau khi trở về bà ta nói lạc mất đứa bé, lúc quay lại không thấy người đâu, có lẽ bị bọn buôn người bắt đi. Dù sao chuyện này cũng thường xảy ra. Nhưng ông nội bé trai không tin tà, báo cảnh sát xong liền quay lại đó tìm nhiều lần, rốt cuộc tìm được đứa bé ở một góc hẻo lánh của nhà ga.”

Nguyên Triết miêu tả bình tĩnh, song không hề nhắc nửa chữ tình hình lúc được tìm thấy. Thư ʍôиɠ lại như tưởng tượng được dáng vẻ đứa bé rúc người ôm chặt tay mình.

Giọng Nguyên Triết nghe thì thờ ơ, ẩn sâu bên trong lại rét căm căm: “Sau khi bé trai được tìm về, bà mẹ cảm thấy không ổn liền nhanh chóng chuồn mất. Chờ ông nội đứa bé biết được sự thật từ miệng cháu trai thì đối phương đã lẩn mất từ lâu.”

“Ông nội đành phải tự mình nuôi nấng đứa bé.” Khi nhắc đến ông nội, giọng anh bất giác dịu dàng hơn: “Không chỉ cung cấp vật chất mà còn giúp cậu ta trưởng thành về mặt tinh thần.”

Thư ʍôиɠ nghe đến đây liền kéo máy tính bảng bị ném một bên qua đánh chữ, ý bảo Nguyên Triết xem: [Vậy là bà mẹ tìm được cuộc sống mới giàu có. Bây giờ cần nên mới nhớ về sự tồn tại của đứa con trai?]

Nguyên Triết nhìn một cái rồi gật đầu: “Ừ.”

[Mặc xác bà ta!!!] Thư ʍôиɠ tức giận đánh liền ba dấu chấm than thể hiện cảm xúc của mình.

[Chuyện quá đáng vậy cũng làm được. Giờ trở về hả, chậm rồi!]

Cô kϊƈɦ động đánh chữ xong mới ngỡ ra thế này giống nói xấu mẹ anh quá. Quẫn hết sức, nhịn không được liếc trộm Nguyên Triết.

“Em nói không sai.” Nguyên Triết vươn ngón xoa xoa lông chim trêи lưng vẹt nhỏ: “Anh sẽ không đồng ý.”

Thư ʍôиɠ bị anh xoa riết quen, giờ chẳng thấy có gì không ổn nữa, chỉ lo cúi đầu đánh chữ: [Nhưng hình như bây giờ bà ta có tiền có thế, liệu ảnh hưởng đến phòng làm việc của anh không?]

“Bà ta hiện là vợ kế của Hứa Lập Nghiệp.” Nguyên Triết giải thích. Phát hiện Thư ʍôиɠ có vẻ không hiểu bèn bổ sung: “Hứa Lập Nghiệp là người đứng đầu tập đoàn Hứa thị.”

Ế ế khoan… Tập đoàn Hứa thị?

Thư ʍôиɠ nhớ lại thiết lập trong truyện, giật mình khϊế͙p͙ sợ.

Ba Hứa Hạo Nhiên hình như cũng tên Hứa Lập Nghiệp?