Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề

Chương 21: 21: Nguyên Nhân Cái Chết





"Thật sự không phải tôi! "Trên ghế sô pha trong phòng khách, cô hầu gái vừa bị kéo ra đang co ro trong một góc, vẻ mặt sợ hãi, không ngừng thì thào.

Từ Thạc ăn xong, nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi tới.

“Cô không sao chứ?” Hắn quan tâm hỏi.

“A!” Nữ hầu tựa hồ bị dọa sợ, ngẩng đầu nhìn thấy không phải quản gia thì mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắc mặt lại sa sầm xuống tiếp tục ủy khuất nghẹn ngào.

Từ Thạc ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ thấy bên chỗ cô có chút ồn ào, chẳng lẽ quản gia cho rằng cô là người sát hại tiên sinh?"Phòng của cô hầu gái bị phong tỏa, cô chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ điều tra, lúc này nghe nói như thế vội vàng lắc đầu:"Tôi không! Tôi không phải! Thứ đó hoàn toàn không thuộc về tôi!"Từ Thạc nghi ngờ hỏi "Thứ gì?" "“Tôi, tôi không biết! " Người giúp việc nhỏ giọng nói: "Bọn họ tìm được đồ vật khả nghi trong phòng của tôi, nhưng căn bản không phải của tôi, tôi thật sự không biết tại sao nó lại ở nơi đó, tôi không sát hại tiên sinh, tôi! ""Được rồi, bình tĩnh lại, tôi cũng không nghi ngờ gì cô.

" Từ Thạc bất lực an ủi cô.

Người giúp việc mím môi, cúi đầu khó chịu vặn vẹo ngón tay, thỉnh thoảng liếc về phía sân, sợ thám tử sau khi điều tra xong sẽ đến xác định cô là hung thủ.

Có vật chứng ở đây, mà đây là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này nên nữ hầu căn bản không biết nên làm cái gì bây giờ, cầm bát đưa cho tiên sinh chính là cô, bên người có vật phẩm khả nghi cũng là cô.

.


Nếu không phải cô thực sự không làm điều đó, thì chỉ sợ cô cũng sẽ nghi ngờ chính mình.

Đáng tiếc trong trang viên không có lắp camera, nếu không thì cô đã không khẩn trưởng đến như vậy rồi.

Từ Thạc an ủi cô vài câu: "Cô không cần quá lo lắng, tôi nghe nói vị Cố thám tử kia rất có năng lực phá án, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cô.

"Cô hầu gái nghe vậy liền gật đầu cảm kích.

Đột nhiên, hắn lại nói tiếp: “Nói mới nhớ, vụ ám sát tiên sinh lần này hình như có liên quan đến cái chết của phu nhân ba năm trước, tôi đến muộn, cũng chưa từng nghe nói qua chuyện đó, cô biết gì về nó không?"Sắc mặt cô hầu gái liền thay đổi so với lúc đầu hơi, nghe vậy cô hơi do dự rồi nhìn xung quanh, khi không thấy ai, cô mới nhỏ giọng nói: "Đầu bếp Trương, anh có nghe qua lời đồn đại ở đây không?"Từ Thạc lộ ra vẻ tò mò trông rất hợp lý hỏi: “Tin đồn gì vậy?”Cô hầu gái đến gần hắn nhỏ giọng nói: “Nghe nói hồn ma của Quách phu nhân vẫn quanh quẩn trong trang viên này, trước kia cũng nghe nói ngọn núi này cũng rất huyền bí, rất nhiều người mất tích ở đây oán khí không tan, vẫn luôn lang thang trong núi, phu nhân chính là bị chúng làm cho phát điên.

"“Chà, nghe thật đáng sợ.

" Từ Thạc nói.

“…” Nữ hầu gái thấy vẻ mặt không tin của hắn, nhịn không được lại nói tiếp: “Là thật đấy, trước đó tôi nghe người làm vườn nói rằng anh ấy cũng nhìn thấy hồn ma của phu nhân quay về để trách cứ tiên sinh đã phá hủy toàn bộ hoa hồng của bà ấy.

"Nói tới đây, trên mặt nữ hầu gái lộ ra cảm xúc chần chờ, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Nghe nói sau khi tiên sinh chết, trên người xuất hiện hoa hồng đúng không? Cho nên tôi nghi ngờ lần này là tiên sinh bị phu nhân ! "Cô làm một cái động tác cứa cổ, rồi nuốt nước bọt trong sợ hãi.


Từ Thạc không nhịn được liền mỉm cười, an ủi: "Trên đời làm gì có quỷ, có lẽ là hung thủ muốn tạo ra cảnh tượng này, cô ở chỗ này ba năm cũng không có việc gì đấy thôi.

”"Người làm vườn ở đây còn lâu hơn tôi, gần đây tôi đã cảm thấy thần kinh của anh ta đã trở nên kỳ lạ, đặc biệt là mỗi buổi sáng gần đây đều rất kỳ quái" Cô hầu gái sợ hãi ôm lấy mình.

“Ba năm trước lúc trang viên thay người giúp việc, người làm vườn không rời đi sao?” Từ Thạc lại hỏi.

“Không có, lúc tôi tới đây thì anh ấy đã ở đây rồi, mỗi ngày đều ủ rũ, giống như quản gia nơi này vậy.

” Nữ giúp việc lại hạ thấp giọng, nhẹ giọng nói: “Anh mới tới đây không lâu nên mới chưa cảm nhận được gì.

Trên thực tế, hai năm trước, tiên sinh cùng quản gia đều rất đáng sợ, căn bản là không ai được phép vào sân sau, tôi nghi ngờ rằng có một số bí mật ẩn trong trang viên này, có lẽ nó có liên quan với những tin đồn đó…”"Haizz, nếu lúc trước không bị tiền lương dụ dỗ đi ký hợp đồng với trưởng công, thì tôi có thể chạy khỏi đây sớm rồi.

" cuối cùng cô nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Vất vả cho cô rồi.


”Từ Thạc trấn an cô bằng một câu qua loa.

Phía sau chiếc ghế sô pha mà họ đang ngồi, nhiếp ảnh gia đi vào không biết từ lúc nào đã ở đó lắng nghe hồi lâu, vốn định tới hỏi nữ hầu gái, không ngờ lại nhìn thấy hai kẻ tình nghi cao nhất đang ngồi tán gẫu cùng nhau.

Trong đầu nhiếp ảnh lúc này gia có ứng cử viên để tìm bí mật của trang viên, một là Quách thiếu gia mắc chứng trầm cảm, hai là người làm vườn.

Về phần người quản gia, anh nghĩ rằng có lẽ không bao giờ bên kia sẽ tiết lộ sự thật cho mình.

Quách thiếu gia sẽ bởi vì chuyện xưa mà hậm hực, có thể thấy được trong lòng cậu ta phỏng chừng có chút khúc mắc, dẫn dắt một chút có lẽ sẽ có thể kiếm được tin tức, nhưng có cảm giác cũng không dễ dàng.

Nhiếp ảnh gia suy nghĩ một chút, cuối cùng xoay người đi tìm người làm vườn hay sợ hãi kia.

Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa hoàn thành một trong hai nhiệm vụ chính, mặc dù sự thật có thể được tiết lộ sau khi cảnh sát đến, nhưng nhiếp ảnh gia không có ý định ngồi yên.

Sau khi nhiếp ảnh gia rời đi, Chiêm Thiến vừa rồi không biết đi đâu giờ lại bước qua cổng biệt thự, trên tay vẫn nghịch chiếc vòng cổ thánh giá.

Giày của cô dính đầy bùn đất, vừa hay giờ cô có thể kêu người giúp việc thay một đôi giày mới cho mình, sau đó cô đi về phía phòng khách, có chút tò mò nhìn thanh niên đang ngồi trên sô pha kia.

“Anh không thật sự định ngồi ở chỗ này nằm thắng đấy chứ?” Chiêm Thiến đi tới nói.


"Tôi thấy hình như cô đã tính trước rồi, Chiêm tiểu thư đã tìm được manh mối gì đáng tin cậy gì chưa?" Từ Thạc nhìn cô cười nói.

Chiêm Thiến ngồi xuống sô pha, ưu nhã khoanh chân, nhẹ giọng nói: "Ba năm trước, Quách phu nhân tự sát, ba năm sau, có người lợi dụng thân phận Quách phu nhân tựa hồ để báo thù cho bà ấy.

"Từ Thạc nghe vậy thì nhíu mày.

Tiếp theo, lại thấy Chiêm Thiến lại nói: "Nghe hình như là như vậy.

""Vậy sao nó không phải như vậy?" Từ Thạc chống cằm và nhìn cô với vẻ hứng thú: "Cô đã có thể khôi phục lại toàn bộ kịch bản rồi sao? "" Ba năm trước, trong ngọn núi này xảy ra một vụ mất tích quy mô lớn, tám cô gái biến mất trong một năm, cảnh sát có tìm kiếm thế nào cũng không tìm được manh mối nào.

" Chiêm Thiến nhìn hắn, nhàn nhạt nói: " Sau khi Quách phu nhân phát hiện ra, đột nhiên phát điên vô cớ, hai ba ngày sau thì tự sát ở sân sau, chết giữa bụi hoa hồng ”"Quách tiên sinh rất yêu phu nhân nên đã chôn bà ở phía sau, trên mộ còn trồng đầy hoa hồng.

""Nhưng ba năm sau, vào mùa hè tháng 8, đêm nào Quách tiên sinh cũng được tặng một bông hồng cùng một lá thư đòi mạng, cuối cùng kẻ đó đã ra tay giết ông Quách vào tối hôm qua.

"Chiêm Thiến ra vẻ thần bí mỉm cười nói: "Nghe qua thì có phải rất giống là đang báo thù cho Quách phu nhân đúng không? Nhưng cũng thật kỳ quái, ba năm trước Quách phu nhân tự sát thì có liên quan gì đến những cô gái mất tích kia, và có liên quan gì với Quách tiên sinh?"Từ Thạc cũng mỉm cười ôn hòa nói: "Chiêm tiểu thư vẫn thích khoe khoang bản thân như trước, nhưng cô có biết rằng rất nhiều nhân vật phản diện đã chết vì nói quá nhiều những điều vô nghĩa không?"Chiêm Thiến: "! ! "Mặt cô đơ ra một lúc, rồi lặng lẽ ngồi cách xa xa người thanh niên kia một chút, sau đó nở nụ cười ngượng nghịu nhưng vẫn tao nhã.

"Nhiệm vụ của tôi không liên quan gì đến anh.

".