Thú thật, tôi vẫn nghĩ Mạnh Dịch là người tốt.
Xấu xa là tôi, tôi không xứng với cậu.
Tôi ngồi yên lặng ngồi trên sô pha, đờ đẫn nhìn màn hình ti vi.
Thời điểm Mạnh Dịch gọt hoa quả cho tôi cũng là lúc tôi hỏi thẳng: “Này, có phải buổi sáng em tắt chuông điện thoại báo thức của anh không?”
Mạnh Dịch nhìn tôi.
Cậu hồi lâu không nói, tôi liền ngẩn người: “Đừng lo lắng như thế…” Tôi gọt hoa quả đưa cho cậu: “Ăn trước đi.”
Cậu cầm, nhưng không ăn, giọng nói bình tĩnh: “Nói thật cho em biết.” Cậu dừng lại, ngữ khí khô khốc: “Đêm qua anh ở đâu?”.
Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu xuống cốc trà.
Tôi không nhìn Mạnh Dịch, nhưng tôi biết cậu đang nhìn tôi.
……Chúng tôi cần nói chuyện.