Editor: Anh Anh
Bởi vì trước khi Trần Lộ đi đã sắp xếp xong xuôi hết quá trình tổ chức buổi concert của Lâm Mậu, vậy nên từ ngày đếm ngược đầu tiên, Lâm Mậu đã tiến vào trạng thái bận đến mức không nhớ nổi chuyện thất tình.
Tập hát, tập nhảy, phối thanh, mỗi ngày cậu đều không thể rời khỏi phòng nhạc trước nửa đêm, ngay cả cơm một ngày ba bữa đều do Hoắc Tiêu Vân mang cho cậu...
Một buổi biểu diễn kéo dài khoảng hai giờ, chuẩn bị hai mươi lăm bài hát, hơn nữa giữa lúc đó còn có tương tác qua lại, gần như có thể chống đỡ được, bởi vì đến nay mới ra một album, vậy nên Phạm Đồng cũng giao hết album thứ hai cho Lâm Mậu, xem như mượn buổi concert để quảng cáo làm nóng cho album thứ hai.
Luyện tập tiết mục tiến hành được nửa chặng đường, trong một lần Phạm Đồng về muộn tình cờ phát hiện Lâm Mậu đang đánh đàn, nghe kỹ mới phát hiện đó là bài ca dao dân gian mà ngày hôm đó hai người cùng sáng tác.
"Ca khúc này chỉ là tạm thời thôi." Phạm Đồng chống cửa lẳng lặng nói, "Nó cũng không nằm trong danh sách ca khúc biểu diễn trong buổi concert của em."
Lâm Mậu đè xuống dây đàn, cậu cầm bút và giấy để ở bên cạnh lên, viết: "Em rất thích, có thể cho nó vào không?"
Phạm Đồng day day mi tâm: "Cho dù hoàn thành nó, thì phong cách cũng hoàn toàn khác với tất cả bài hát đã chọn của em...!Em không lo à?"
Lâm Mậu suy nghĩ một hồi, cậu viết thêm một câu bên dưới: "Có thể làm ca khúc kết màn, vậy thì sẽ không vấn đề gì."
"..." Phạm Đồng nhìn cậu chằm chằm một hồi, bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu, "Tùy em đi."
Thời điểm cách concert chỉ còn nửa tháng, dàn nhạc nước ngoài đã đến, nhưng chẳng biết tại sao Trần Lộ lại không về cùng, Lâm Mậu muốn hỏi, thế nhưng hoàn toàn không có thời gian, dàn nhạc cần tập luyện, mỗi ngày cậu phải có mặt, cổ họng không hát đến khàn giọng đã là may rồi chứ đừng nói đến cái khác.
Trần Lộ không ở nhà, cậu cũng ở trở lại biệt thự, cả ngày vùi trong nhà Hoắc Tiêu Vân, mặt Ngô Hạo càng ngày càng thối, nếu không phải hàng ngày Lâm Mậu đều đi sớm về trễ ít khi xuất hiện làm chướng mắt, có lẽ đã sớm bị ném vào sông hài làm mồi cho cá rồi...
Đợi đến ngày diễn ra buổi concert, sáng sớm Lâm Mậu đã được xe bảo mẫu đón đi, trang điểm thay quần áo rồi tổng duyệt lần cuối cùng, vé đã sold out, có thể trong tay mấy bên phe vé vẫn còn một ít, thế nhưng giá được đẩy lên rất cao, có lẽ buổi chiều sẽ hạ xuống một chút, Lâm Mậu rất muốn mua lại vé trong tay đám phe vé, nhưng tiếc là không ai nghe cậu...
"Em phải bắt được bọn phe vé mới được." Ôn Ngôn ấn đầu cậu lại không cho cử động, "Đang kẻ mắt, đừng lộn xộn, kẻ lệch thì sao hả?"
Lâm Mậu đành phải làm thủ thế: "Đừng vẽ quá đậm, rất khó tẩy."
Chị gái trang điểm nghe Ôn Ngôn phiên dịch, mới cười nói: "Không đậm thì sẽ không đỡ được hai bài hát, em vừa ra mồ hôi là sẽ trôi mất."
Người chuyên nghiệp đã lên tiếng, Lâm Mậu dứt khoát ngậm miệng mặc kệ cho người ta lăn qua lăn lại.
Concert bắt đầu lúc tám giờ, bảy giờ nhóm tiếp viện đã đến đông đủ, Lâm Mậu lén vén tấm rèm trước hậu trường lên nhìn về phía khu vực VIP, kết quả cậu nghĩ nhiều rồi, cho dù là VIP cũng không ở ngay trước sân khấu, từ vị trí này của cậu nhìn qua, cái gì cũng không thấy.
Phạm Đồng thấy cậu như vậy thì thật sự không đành lòng, chỉ có thể nói: "Anh đi xem một vòng giúp em?"
Lâm Mậu vừa định gật đầu liền nghe thấy hậu trường đã hô chuẩn bị, Phạm Đồng nhíu nhíu mày, Lâm Mậu quyết tâm nhanh chóng làm một thủ thế: "Thôi, sắp bắt đầu rồi, anh phải có mặt."
Phạm Đồng thở dài, cậu vỗ vỗ vai Lâm Mậu, xoay người đến phía sau chuẩn bị.
Lâm Mậu đứng tại chỗ một lúc, cậu giơ tay lên dường như muốn che mặt, nhưng đột nhiên nghĩ đến lớp makeup, mới kịp thời dừng lại.
Trong tai nghe chợt ồn ào một trận, Lâm Mậu chỉnh lại theo bản năng, bỗng có một giọng nói truyền vào tai.
"Meo Meo?" Lúc Trần Lộ gọi cậu dường như mang theo giọng mũi, "Em có nghe thấy không, Meo Meo?"
Lâm Mậu há miệng, cậu ừ một tiếng, nhưng thật ra Trần Lộ ở bên kia cũng không nghe thấy.
Trần Lộ cười nói: "Anh ở đây không nghe được, nhưng anh biết em vừa ừ."
Lâm Mậu: "..."
Trần Lộ: "Em lên là có thể nhìn thấy anh."
Lâm Mậu: "..."
Trần Lộ: "Anh ở phía dưới."
Lâm Mậu: "..."
Cuối cùng Trần Lộ nói: "Ca hát vui vẻ nhé, Lâm Mậu."
Bảng LED được thiết kế giống như một bảng viết chữ, những dòng chữ và biểu tượng cảm xúc mà Lâm Mậu viết đều sẽ phóng lên màn hình lớn, để tất cả các fan đều có thể nhìn thấy, Lâm Mậu không nói nhiều, trong khung cảnh rộng lớn, ngoại trừ ca hát cũng không biết viết gì cả, chỉ có thể vẽ rất nhiều biểu tượng, cuối cùng trên bảng vẽ lớn vẽ đầy các loại biểu tượng cảm xúc.
Lúc Lâm Mậu hát thì không nhịn được mà nhìn xuống khán đài, nhưng kết quả là cậu phát hiện Trần Lộ đúng là một tên lừa đảo, gì mà có thể nhìn thấy anh chứ, tối như vậy, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy được!
Hát đến đến, Ôn Ngôn đưa tới một cây đàn ghi ta.
Toàn hội trường thi nhau la hét, tiếng hét chói tai của các cô gái gần như đốt sáng bầu trời đêm.
Lâm Mậu ôm đàn ngồi xuống, cậu ra hiệu yên lặng, vì vậy toàn trường đều yêu tĩnh lại.
Cậu chậm rãi viết một câu lên bảng: "Đây là ca khúc kết màn của đêm nay, dành tặng cho người quan trọng nhất của tôi, hy mọi người người đều thích nó ~(≧▽≦)/~ "
Trần Lộ khoanh tay đứng ở phía trước, trên đầu anh đeo một chiếc băng đô màu hồng ghi "Meo Meo anh yêu em", có một fan đứng bên cạnh anh cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chú...!Chú mua cái đồ tiếp ứng này ở đâu vậy?"
Trần Lộ nhíu mày, nụ cười hơi mất tự nhiên lại đắc ý: "Cái này hả, là tự tôi làm riêng đấy."
Fan âm nhạc: "..."
Giọng hát của Lâm Mậu sạch sẽ mà trong veo, cậu đánh đàn, không có bất kỳ nhạc đệm nào khác, gần như là hát chay.
Đây là lần thứ hai Trần Lộ nghe bài hát này, anh vẫn không nhịn được đưa tay bưng kín ngực trái, anh cảm thấy trái tim mình như đang run rẩy, không biết có phải ảo giác của mình không.
Lâm Mậu nhìn xuống dưới sân khấu, cậu không nhìn thấy Trần Lộ, nhưng cậu hi vọng đối phương có thể nhìn thấy ánh mắt của mình.
"Trong mắt của em ngập tràn vui vẻ, trong mắt của em đong đầy tình yêu, nhìn đi nhìn đi, hãy nhìn đi."
Cậu cao giọng hát: "Trong mắt của em ngập tràn vui vẻ, trong mắt của em đong đầy tình yêu."
Lúc Phạm Đồng đi đã để lại trên sân khấu một cái đèn chiếu cho Lâm Mậu: "Tiền phạt đã nộp, em cũng đừng ngây người ở đây quá muộn."
Lâm Mậu gật đầu, cậu ngồi bên cạnh sân khấu, có chút nhàm chán lắc chân.
Phạm Đồng bất đắc dĩ cười cười, vừa quay đầu thì nhìn thấy Trần Lộ vẫn đang đeo cái băng đô màu hồng ngu ngốc kia, cậu bị dọa giật nảy mình...
"Khụ...!Nhớ tới khóa cửa." Cuối cùng cậu yếu ớt dặn dò một câu.
Trần Lộ chậm rãi tới ánh đèn sân khấu, Lâm Mậu quay đầu lại, cậu đứng dậy nhìn đối phương.
Dường như có hơi căng thẳng, Trần Lộ nắm chặt tay che bên miệng ho khan một cái, anh chỉ chỉ đỉnh đầu mình: "Đẹp không."
Lâm Mậu nhìn thấy dòng chữ "Meo Meo anh yêu em", theo bản năng muốn lấy bảng viết chữ thì mới nhớ, đồ dùng trên sân khấu đã trả lại, chiếc mình dùng trước đây vẫn đang ở chỗ Trần Lộ.
Chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ có thể cứng đờ cả người, mặt không cảm xúc đúng đó, mở miệng nói chuyện lại sợ làm hỏng bầu không khí.
May mà dường như Trần Lộ cũng không để ý cậu nói gì.
"Ngày hôm đó em phải chờ anh quay lại." Trần Lộ chậm rãi nói, anh như đang tìm từ, "Anh quá căng thẳng, em tỏ tình, ừm...!Rất có tính chất động."
Lâm Mậu: "?"
Trần Lộ đến gần hơn, hiển nhiên anh cũng không thích ứng với ánh đèn chiếu, vào trong bóng tối mới thoải mái hơn một chút, bởi vì đột nhiên chuyển từ sáng qua tối, Lâm Mậu cũng không nhìn rõ hiểu cảm trên gương mặt đối phương.
"Anh đã 30 tuổi." Trần Lộ đột nhiên nói, "Anh không mạnh mẽ như vậy, ít nhất cũng không mạnh mẽ như mình nghĩ, anh cũng căng thẳng."
Lâm Mậu há miệng, cậu vô thức muốn tới gần, lại bị Trần Lộ ngăn lại.
"Hãy nghe anh nói hết." Tốc độ nói của Trần Lộ hơi nhanh, "Anh vẫn luôn nói mình là trời của em, thế nhưng nếu trời có tình thì trời cũng già, sau này em sẽ mọc ra lông chim xinh đẹp không gì sánh kịp, khi đó, e rằng anh đã già rồi."
Lâm Mậu đã không còn quan tâm đến mình nói lắp nữa, cậu sốt sắng ngắt lời: "Không, không...!Em, vẫn luôn vĩnh viễn, vĩnh viễn..."
Trần Lộ che ngực nở nụ cười: "Đừng nói, em nói là anh lại căng thẳng hơn."
Lâm Mậu đành phải ngậm miệng, cậu thấy Trần Lộ hít sâu mấy hơi, đối phương đột nhiên xoay người, quay về chỗ có ánh đèn chiếu xuống, cầm trong tay bảng chữ ngày đó Lâm Mậu để lại.
Lâm Mậu thấy dòng chữ mình ghi ngày hôm đó: "Trần Lộ, em yêu anh, em vẫn luôn muốn ở cùng với anh, anh thì sao?"
Trần Lộ từ móc trong túi ra một cây bút dạ, anh cúi đầu viết một câu lên bảng, sau đó đưa đến trong tay đối phương.
Ở bên dưới câu nói của Lâm Mậu, cuối cùng cậu cũng nhận được câu trả lời.
"Anh yêu em, Lâm Mậu (づ  ̄3 ̄) づ ╭? ~ "
————————————————————————END.