Chính tà từ cổ chí kim đã thề không đội trời chung, đây là lẽ thường tình.
Nhân sĩ chính phái thích mắng người Tà giáo, “Tà giáo dư nghiệt! Bại hoại chốn giang hồ!” Người trong Tà giáo thích mắng nhân sĩ chính phái “Ngụy quân tử! Không biết chừng các người đã lén làm biết bao chuyện xấu xa rồi!” Ví dụ như Tà giáo Giáo chủ sau khi bị nhặt về Tà giáo, câu học được đầu tiên không phải là “Cha” cũng không phải là “Mẹ”, mà là “Ngụy quân tử!”. Phát âm rõ ràng, giọng lại to, đúng là có thiên phú phi phàm.
Tiện thể nói luôn, câu thứ hai hắn học được là, “Đói”.
Trước khi Tà giáo Giáo chủ tiền nhiệm tắt thở đã kéo tay hắn lải nhải liên miên cả nửa ngày, kể hết lịch sử Tà giáo cho hắn xong, cuối cùng chỉ đưa ra một kết luận. “Võ lâm Minh chủ mấy đời kết thù kết oán với Tà giáo chúng ta quá sâu, còn có cả mối hận đoạt thê, người lần này trước tiên phải diệt sạch gia đình hắn, nếu không được thì cũng phải làm nhục hắn một phen.” Nói xong liền tắt thở. Bước lên hoàng tuyền lộ đi thống khoái không gì sánh được.
Thật ra hắn cũng chẳng hiểu nổi, nói thật, Võ lâm Minh chủ với hắn không thù không oán, bị cướp cũng chẳng phải vợ hắn. Từ nhỏ đến lớn đều sắm vai nhân vật chính diện trong câu chuyện mà các sư huynh hay dùng dỗ hắn ngủ “Nếu như đệ còn không chịu ngủ, Võ lâm Minh chủ sẽ bắt đệ, ăn tươi nuốt sống đệ từng miếng từng miếng đó nha”, ngày ngày dỗ hắn yên giấc. Vậy mà mình vừa ra tay đã diệt hết toàn gia nhà người ta… Còn phải đi làm nhục người ta nữa, thế này hình như không tốt lắm đâu?
Mà khoan, nên làm nhục thế nào? Cởi quần tét mông? Hay là để gã đói ba ngày? Gã cướp vợ người ta thì cướp gã luôn cho rồi…
Tuy là nói vậy, nhưng không thể làm trái di mệnh của Giáo chủ được. Hắn vẫn ngoan ngoãn chọn một ngày hoàng đạo, lại nhét thêm vài cái bánh bao vào ngực, chuẩn bị chạy đến nhà Võ lâm Minh chủ tìm hiểu tình huống.
Hầu như tất cả nhân sĩ chính phái, nhất là người ngồi vào vị trí Võ lâm Minh chủ này, đều thích an gia tại nơi cao sơn hoặc cùng cốc, cho dù chỉ là một ngôi nhà tranh rách nát cũng được truyền đi vô cùng thần kì, nói là có cao nhân ẩn cư ở đây, không thể quấy nhiễu, không thể quấy nhiễu.
Nhà Võ lâm Minh chủ an tọa trên một ngọn núi cao, mây mù lượn lờ rừng trúc xanh mướt, bay bay như muốn bay luôn lên trời vậy.
Tà giáo Giáo chủ trèo lên đến nơi mới phát hiện ra nhà Võ lâm Minh chủ cũng to phết, cho dù hắn có vào trong cũng không chắc sẽ tìm được người. Điều này làm cho hắn vô cùng ủ dột, liền túm một tên nhóc ven đường tới hỏi đường.
“Xin hỏi Võ lâm Minh chủ hiện đang ở đâu?” Hắn mặc một thân áo xanh, gương mặt cũng nhã nhặn tuấn tú, trong tay còn cầm một chiếc quạt giấy mở ra khép vào, cứ như một thư sinh lên núi ngắm cảnh vịnh thơ, khiến chẳng ai nghi ngờ hắn được.
Nhóc con vô cùng đáng yêu, mặt phúng pha phúng phính, thân thể bé nhỏ lại tròn vo. Đôi mắt đảo qua đảo lại vẻ lanh lợi, trong tay còn cầm một món đồ chơi làm bằng đường thỉnh thoảng liếm liếm vài miếng, vừa mở miệng liền ngọt ngọt ngào ngào nói “Ca ca ôm.”
“….” Tà giáo Giáo chủ không nói gì bế nhóc lên, mặc nó lau loạn nước đường lên bộ quần áo của mình, lại hỏi. “Minh chủ hiện đang ở nơi nào? Tại hạ chỉ là muốn tìm Minh chủ luận bàn một chút, ngưỡng mộ phong thái Minh chủ đã lâu…”
“Ngươi nói cha ta? Nghe nói hàng bánh nướng của nhà Vương Nhị mặt rỗ dưới chân núi vừa ra lò lô bánh mới, hắn liền xuống núi rồi.” Nhóc con cười hì hì đáp, còn hảo tâm thêm vào một câu. “Ca ca nếu muốn gặp cha ta, vậy phải chọn giờ tốt trở lại bái phỏng, không thì mua bánh nướng của Vương Nhị mặt rỗ xong, lát nữa lại đến Quế hoa cao của nhà tiểu muội họ Trương, a đúng rồi, hắn còn hứa mua một tá đường hồ lô cho ta nữa!”
Tà giáo Giáo chủ lặng lẽ sờ hai cái bánh bao trong lòng mình, chợt thấy nhân sinh thê lương lạnh lẽo thêm vài phần, “Cha ngươi không mệt sao?”
“Không mệt!” Nhóc con rúc vào lòng hắn tìm vị trí thoải mái. “Cha nói điểu vi thực vong nhân… Nhân dã vi thực vong, thiên đạo dã (Chim vì thức ăn mà chết trên tay người, người cũng vì ăn mà chết, đã là thiên đạo). Hơn nữa hắn chạy lên chạy xuống mỗi ngày còn có thể luyện công nha! Đợi đến khi ta lớn hơn một chút cũng sẽ làm như thế!”
… Võ lâm Minh chủ từ nhỏ đã sắm vai thần mặt đen, vô cùng mạnh mẽ chuyên ăn trẻ con trong câu chuyện của sư huynh… Võ lâm Minh chủ “Tiểu nhân, ngụy quân tử, thù này quyết không đội trời chung” trong lời nghiến răng nghiến lợi của Giáo chủ tiền nhiệm… Với nhóc con đang chảy nước bọt này… và cái bụng đang đói đến mức sôi sùng sục của mình…
Tạm biệt vậy.
Hắn thở dài định buông nhóc xuống, kiếm đường xuống núi tìm đồ ăn ngon. Tên Võ lâm Minh chủ này ai muốn khiêu chiến thì người đó tự mà tới, hắn lười phụng bồi.
Vừa buông nhóc con xuống còn chưa kịp xoay người, Tà giáo Giáo chủ đã nghe thấy tiếng gió thổi ào tới từ phía sau, hàn quang chợt lóe trước mắt, một giọng nói còn khá trẻ đang hô lớn về phía hắn, “Đám cặn bã các người! Mau nạp mạng đi!”