Cái Giá Của "Yêu"?

Chương 8: Đây là Trần Khả Quyên chứ không phải Bái Mẫn Nhi




Trong màn đêm u ám. Khuông mặt quỷ dữ của "anh ta" hiện dần sau bóng tối, căn phòng chỉ nhấp nháy ánh sáng một ít ánh sáng, nó rọi nhẹ mờ ảo vào ngũ quan tuyệt diệu kia nhưng đấy là khuông mặt của Satan thứ 2.

Ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ từng nhịp lên bàn gỗ sang trọng, hắn đang chờ đợi...

"Renggg..!" Chuông điện thoại reo lên, nó hoàn toàn làm phá hủy bầu khôbg khí ngột ngạt kia.

Người đàn ông nhắc chiếc điện thoại lên, đáp lại. Lời nói có phần lạnh lùng không khoang nhượng.

" Sao rồi?!"

"..."

"Tốt" Cuộc đối thoại chỉ vỏn vẹn vài 3 câu thì hắn đã cúp máy. Hắn nhếch môi, nụ cười thể hiện sự lãnh khốc của hắn và bao nhiêu mưu mô. Nguyên Chính Thất à! Ngày tàn của ngươi sắp đến rồi...

----

"Ưm..um.." Trần Khả Quyên (giả) thức dậy với cơ thể đau nhức từ thân đến hạ bộ. Nhưng trong lòng cô lại có đau lòng, đau cái tâm can đã dành cho ai đó...

Nhìn sang kế bên thì chỗ đã trống có thể là anh đã dậy trước rồi. Trần Khả Quyên(giả) bước xuông giường. Đi vào phòng tắm, nhìn lại những dấu hôn mẩn đỏ trên người mà không khỏi chua xót cho bản thân mình.

Trần Khả Quyên(giả) mặc đơn giản một chiếc đầm trắng, xõa tóc, cô đánh một ít má hồng, nhưng vết hôn cũng ở lại trên người cô.

Trần Khả Quyên (giả) nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve từng vết hôn, mà tự cười khổ cho tấm thân này. Cô vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên mình trao anh nhưng lại bị vứt bỏ không thương tiếc...

Renggg!

Chuông điện thoại làm bật tỉnh cô khỏi dòng suy nghĩ đầy nỗi châm chọc của chính bản thân cô.

Ra khỏi nhà VS, cô đi theo hướng phát ra tiếng chuông. Khó khăn nhấc mấy khi dòng chữ hiện lên là của "anh ta".

"..."

" Được, tôi biết!"

" Lần này quan trọng, nếu cô..."

Lời đe dọa đày ranh ma của hắn. Hắn hoàn toàn nắm thóp được tâm lí của Bái Mẫn Nhi cô.

"Tút tút.."

Tiếng chuông điện thoại đã tắt, Trần Khả Quyên (giả) cảm thấy mọi thứ dần sau hơn tưởng tượng cô.

Cuộc chiến gia tộc hiểm hốc, đầy âm mưu tàn nhẫn thối tha của họ lại lôi những người chẳng liên can vào...

--------

Chiếc xe đen sang trọng dừng ngay cửa Biệt Nguyên. Một người đàn ông cao cao tại thượng, khí chất băng lãnh chả khác gì so với Nguyên Chính Thất bước xuống. Hắn là Lâm Hàn, hôm nay đến đây là để gặp Nguyên Chính Thất bàn một số chuyện "quan trọng".

"Nó ở đâu đây" Trần Khả Quyên(giả) đang lục lội khắp thư phòng của Nguyên Chính Thất để tìm kiếm thứ đó.

"Cạch" cửa phòng mở ra. Trần Khả Quyên (giả) bất giác run lên, nếu như không may bị phát hiện thì... cô chẳng dám quay mặt về phía cánh cửa, cố gắng che dấu khuông mặt mình...

"Ai đó?!" Lâm Hàn bước đến gần cô hơn, cơ thể run rẫy nhanh chóng bị hắn bắt lại kéo lậy một tay lên.

"Bái Mẫn Nhi!!" Lâm Hàn hắn quả thực lại không tin rằng sẽ gặp Bái Mẫn Nhi ở nhà Nguyên Chính Thất mà lại trong tình cảnh này.

"Tôi...t..tôi không Bái..Mẫn Nhi!" Trần Khả Quyên (giả) cố gắng né tránh ánh mắt sát khí của Lâm Hàn đang nhắm vào mình.

"Cô..." Lâm Hàn giơ tay định làm gì đó thì..

"Hai người đang làm gì vậy!" Giọng nói quen thuộc kèm tí lạnh lùng mà cô hay nghe thấy.

Trần Khả Quyên (giả) liền ló mặt ra, thân thể Lâm Hàn quá lớn cô phải làm vậy mới thấy được sắc thái hiện tại của anh Nguyên Chính Thất.

Lâm Hàn biết rõ là hắn nên tự biết buông Trần Khả Quyên (giả) ra.

"Chính Thất.." giọng nói có chút run rẩy của cô đang bước tiến đến Nguyên Chính Thất. Đột nhiên bàn tay rắn chắc của Nguyên Chính Thất bất giác kéo cô lại sát người mình.

"Cô ấy là__"

"Trần Khả Quyên!!"

Lâm Hàn còn chưa kịp nói xong lời mình, thì Nguyên Chính Thất đã trả lời rồi.

"Có chuyện gì?!" Nguyên Chính Thất hướng mắt nhìn Lâm Hàn.

Trần Khả Quyên (giả) cũng biết rời đi bỏ lại hai kẻ băng lãnh trong phòng.

Kế hoạch của cô là nghe lén xem chuyện của họ nhưng chiếc cửa này lại cách âm rất tốt, quả không hổ Bang Chủ Hắc Đạo làm gì cũng tỉ mỉ. Trần Khả Quyên (giả) tự giác biết điều mà bỏ suy nghĩ đó đi xuống lầu.

Nguyên Chính Thất ngồi chững chạc uy nghiêm trên ghế, hai tay đang lại đôi măt đen thẫm không chút tình người.

"Nguyên Hoài Tống( cha của Nguyên Tử Lập[có nói ở chương 3]) đã bắt đầu hành động rồi!"

Vừa nghe xong Nguyên Chính Thất chỉ nhếch môi cười châm chọc, hắn là chú ruột của anh vậy mà còn dám hãm hại cha anh.

"Còn nữa... ông ta và Nguyên Tử Hiên (anh trai cùng cha khác mẹ với Tử Lập) đang dồn vào Tử Lập. Họ biết Tử Lập không có sức ảnh hưởng bằng hai ta mà nhắm vào!"

"Hừ! Ngay cả con mình mà còn đối khó đúng là lòng lang dạ sói!" Nguyên Chính Thất cười giễu cợt nói.

"Lâm Hàn theo kế hoạch làm..... như này rõ chưa?"

"Được!"

"Mà còn.."

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi đó là Trần Khả Quyên chứ không phải Bái Mẫn Nhi mà cậu thầm thương đâu!!" Nguyên Chính Thất, mở miệng từng câu nói của như một khẳng định chắc cú mà còn gợi lại kỉ niệm của anh_ Lâm Hàn.

Lâm Hàn chỉ thở dài rồi bước ra ngoài, đi xuống cầu thang ngay lúc Trần Khả Quyên (giả) đi lên, họ đi lướt ngang nhau. "Thình thịch" tim anh đập ngay khoảng khắc đó, Lâm Hàn quay lại nhìn người con gái thân thể mảnh mai kia bước đi mà trong lòng không khỏi mong đợi, anh vẫn muốn tin người con gái đây là Bái Mẫn Nhi mà anh tìm kiếm...