Vân Ca cũng không lo lắng cho đám người Minh Hiên, căn cứ vào suy đoán của nàng, đám yêu tu này cũng không hung tàn như trong tưởng tượng, hơn nữa quan trọng nhất là hiện tại mục tiêu của đám yêu tu này là nàng, vậy cũng sẽ không động thủ với đám người Minh Hiên.
Cho nên khi Vân Ca thấy đệ tử các môn phái hôn mê trêи mặt đất, nàng thở dài một hơi, nếu quả như thật sự bởi vì nàng mà chết nhiều người như vậy, lương tâm của nàng vẫn sẽ cắn rứt.
Kỳ thực Vân Ca cũng không biết, cũng không phải yêu tu muốn buông tha linh tu, mà là bởi vì căn bản cũng không có năng lực giết chết đám linh tu này, ngay từ đầu không trực tiếp cùng Vân Ca động thủ cũng là bởi vì mưu toan hợp tác với Vân Ca, chủ yếu là thái độ của Vân Ca quá mức kỳ quái, mới để cho nhóm yêu tu này ngã bài kỳ quái.
Nhiều năm như vậy, yêu tu cũng không phải vẫn ngoan ngoãn ở lại yêu giới của bọn họ, dù sao yêu giới linh khí hoàn toàn không thể so với tu tiên giới, cũng không phải là không có yêu tu nhập cư trái phép, nhưng vấn đề ở chỗ thiên đạo…. Nói cách khác tất cả yêu tu nhập cư trái phép đến đây tu vi đều sẽ bị hung hăng áp chế, hơn nữa một khi bị thiên đạo phát hiện, gặp phải chính là ngũ lôi oanh đỉnh, bởi vậy yêu tu dù cho có hận linh tu hơn nữa, cũng không dám mạo hiểu đến đây, mà lần này, vừa vặn gặp bí cảnh mở ra, bí cảnh là một tầng bảo hộ đối với yêu tu, nhưng bí cảnh có cấm chế riêng, cũng chính là nguyên nhân vì sao yêu tu cần lượng lớn kiến ăn thịt.
Vân Ca về đến sa mạc ban đầu, sau đó phát hiện truyền tống trận nơi đó đã bị phá hủy, trong lòng Vân Ca nóng nảy, khí tức của yêu tu phía sau đã càng ngày càng gần, Vân Ca nghĩ không sợ bản thân gặp chuyện không may, nói cho cùng nàng từ vừa mới bắt đầu cũng không nghĩ đến sẽ sống được bao lâu, nàng chỉ là thuận theo tự nhiên để sống mà thôi, nhưng… Vân Ca nhớ đến đôi mắt ngập nước nhìn nàng, nồng nặc ỷ lại cùng vui vẻ trong đó, còn có tiểu hài tử úng thanh úng khí ghé vào trong ngực nàng: “Sư tôn, không nên bỏ lại ta….” Khiến Vân Ca tăng nhanh bước tiến trốn chạy, nàng không thể chết được, không thể bỏ lại một mình tiểu đồ nhi! Càng không thể chết trong tay bầy yêu tu này, nếu như thật sự bị Sưu Hồn, tiểu đồ nhi phải làm sao bây giờ? Không có nàng, Vân Phù Môn như thế nào còn đồng ý che chở tiểu đồ nhi, đến lúc đó nàng ấy phải làm sao?
“Ngu xuẩn! Ngươi làm sao sẽ cảm thấy ngươi có thể chạy thoát được!” Nữ yêu tu dùng khô đằng công kϊƈɦ về phía Vân Ca, mà những yêu tu khác cũng bắt đồng công kϊƈɦ!
Nếu bị đuổi kịp, Vân Ca cũng liền dừng lại không chạy nữa, rút kiếm trực diện đối đầu những yêu tu này!
…………
Huyễn Mạt xác định yêu tu thân phận là phải ở yêu giới, lúc trước nhìn thấy lão yêu vương đã sắp chết kia, ánh mắt của lão yêu vương sáng rực lên, nhưng chỉ là thoáng qua chốc lát, sau đó ánh sáng trong mắt chậm rãi mờ đi.
“Trước kia bản vương cũng đã gặp một Phật Tu, lúc đó hắn hỏi ta một câu, thế nhân thường nói phật vô ɖu͙ƈ vô cầu, ta chỉ nói thế nhân nhìn không thấu.” Lão yêu vương nói xong liền nhìn tiểu Phật Tu không có chút nào dao động này, tiếp tục nói: “Hắn lúc đó còn hỏi ta một câu, phật viết, thế nhân có bát khổ, sinh, lão, bệnh, tử, yên mà xa cách, hận mà không dứt, cầu mà không được, vậy theo ngươi, loại nào khổ nhất? Ngay lúc đó bản vương vẫn chỉ mới vừa leo lên vị trí yêu vương, sinh, lão, bệnh, đối với yêu tu mà nói trêи căn bản là sẽ không gặp phải, mà yêu tu truy cầu là kɧօáϊ lạc, vô câu vô thúc, thì làm sẽ cầu mà không được, ta lúc đó liền chọn chết là khổ nhất, yêu tu đời này cũng không có cơ hội phi thăng, dù cho lợi hại hơn nữa, cũng nhất định sẽ đối mặt với cái chết… Hiện tại, theo ngươi, loại nào khổ nhất?”
Ngay lúc đó tiểu Phật Tu, tâm như chỉ thủy, nghe nói như thế, không có một chút gợn sóng, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn lão yêu vương, thương hại trong mắt lão yêu vương cũng không khiến cho Huyễn Mạt có một tia dao động.
Lúc Huyễn Mạt chạy đến, thấy người kia nằm trong vũng máu, trong nháy mắt đó, nàng mới hiểu được khổ nhất không gì hơn “cầu mà không được”! Trong nháy mắt trời rung đất lở, Huyễn Mạt nhẹ nhàng đem người kia bế lên từ khắp trời cát vàng, vết máu đỏ sẫm cùng cát khiến y phục màu trắng đã nhìn không ra màu sắc nguyên thủy.
Chỉ là trong nháy mắt chạm đến người kia, khí tức hung tàn bạo ngược bắt đầu cuồng loạn dâng lên, đôi mắt vỗn đã là màu đỏ từ lâu thành một mảnh huyết hồng, bị Sưu Hồn rồi….
Huyễn Mạt đem cả người đều ôm vào trong ngực, sau đó, tuyệt vọng quỳ xuống, môi mỏng hơi lạnh từng chút từng chút hôn xuống, dọc theo gương mặt, trượt lên mũi, dần dần đi lên, thành kính mà tuyệt vọng…..
Ta vốn có thể chịu được hàn lãnh, bởi vì chưa từng có được ấm áp….
Nhưng là bây giờ….
Lúc mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã biến thành màu đen vô tận, sâu không thấy đáy.
Huyễn Mạt đem người bế lên, sau đó chậm rãi đi qua sa mạc, lúc nhìn xung quanh, đã là nơi sâu trong rừng rậm.
Huyễn Mạt nhẹ nhàng đem người thả trêи trêи lá khô thật dày, sau đó cúi đầu, giữa lấy đầu của Vân Ca, một câu cũng không nói.
Bầu trời đã sắp chuyển đen, Huyễn Mạt vẫn không có bất kỳ động tác gì, chỉ là nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Sư tôn….”
…….
…….
Người nào đó ở bên cạnh, ách…. Sai, hồn nào đó biểu tình giống như bị sét đánh!
Mỹ nữ! Ngươi không nên làm ta sợ! Ta mặc dù là đã làm sư tôn của người ta! Nhưng đồ nhi của ta vẫn là một nắm nhỏ a!
Trước đó Vân Ca yếu không địch lại kẻ mạnh, cuối cùng tuyệt vọng nhìn đối phương Sưu Hồn nàng, đột nhiên phát hiện, nàng đã đứng ở bên cạnh rồi, vậy mà mấy tên yêu tu kia còn đang muốn Sưu Hồn nàng… Ha ha…. Vân Ca nở nụ cười, khẳng định là bởi vì nàng là hồn phách đến từ dị thế, cho nên không sưu ra được! Oh yeah yeah!
Sau khi mấy yêu tu rời đi, liền thấy một mỹ nữ vẻ mặt tuyệt vọng nhìn thi thể thê thảm không dám nhìn thẳng của nàng…. Biểu tình kia quả thực giống như giết người đã thiếu nàng ấy mấy vạn chưa trả vậy!
Vân Ca còn đang hồi tưởng, một nữ nhân tuyệt sắc xuất trần như vậy nàng quen biết sao?
Bên kia nàng ấy đã ôm nàng…. Hôn…. Rồi…..
Cô nương…. Ngươi nhận lầm người….
Vân Ca khóc không ra nước mắt, nụ hôn đầu tiên của nàng a! Cứ như vậy hồ đồ mà cho một muội tử…. Cho dù lớn lên xinh đẹp cũng không được a!
Nụ hôn đầu tiên của hai kiếp người a!
Nhưng, bây giờ đả kϊƈɦ lớn hơn nữa là, người này gọi nàng là sư tôn…..
Cơm nắm nhỏ mềm mềm manh manh…. Thế nào liền biến thành dáng vẻ này?
Được rồi, nụ hôn đầu tiên xem như còn giữ, đồ đệ cũng không ít lần hôn nàng, vậy làm sao có thể tính là hôn? Chờ một chút! Hiện tại nên nghĩ đến không phải cái này a!
Là tiểu đồ nhi a! Đầu tiên, tiểu đồ nhi làm sao đến đây? Thứ hai, tiểu đồ nhi thế nào lại trưởng thành?
“Sư tôn, ngươi sẽ không có việc gì.” Huyễn Mạt đem Vân Ca kéo vào trong lòng, giọng nói đã không còn tuyệt vọng nữa.
Vân Ca đã có một loại dự cảm không tốt, bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, nàng cảm thấy trêи người Huyễn Mạt xảy ra biến hóa kỳ quái, có thể là bởi vì nàng là hồn thể, cho nên cảm giác không phải rất rõ ràng, nhưng cây cối xung quanh bắt đầu sinh trưởng tốt, điểm này, Vân Ca không cách nào không chú ý đến!
Tuy rằng đồ nhi trước mắt này đã không phải mềm mềm tiểu cơm nắm, nhưng Vân Ca nhìn người đang ôm thân thể của nàng, mang theo tuyệt vọng như mất đi cả thế giới, Vân Ca vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Vân Ca còn chưa đau lòng xong, liền thấy đồ nhi của nàng đã biến thành dáng vẻ tiểu cơm nắm…. Vân Ca mở to hai mắt, nàng hoàn toàn không nhìn thấy là biến đổi như thế nào!
Sau đó…. Vân Ca càng đau lòng, tiểu cơm nắm sắc mặt tái nhợt đến cơ hồ nhìn không thấy huyết sắc… Chờ một chút!
Tiểu đồ nhi! Ngươi cởi y phục của ta để làm gì?!
“Nếu như ngươi cũng không còn, như vậy ta sống có ý nghĩa gì?” Trong thanh âm mang theo quyết tuyệt được ăn cả ngã về không!
Vân Ca gấp đến sắp khóc, ngươi rốt cuộc muốn muốn làm gì? Đồ nhi! Ngươi chớ làm loạn! Vi sư còn chưa có chết đâu!
Chỉ thấy tiểu đồ nhi không chỉ cởi hết y phục của Vân Ca, mà con cởi hết y phục của bản thân.
Nếu như tiểu đồ nhi là dáng vẻ mỹ nữ vừa rồi, Vân Ca có thể sẽ có chút ngượng ngùng, nhưng dáng vẻ tiểu cơm nắm mềm mềm chảy nước mắt này Vân Ca sớm đã không còn xấu hổ, nàng còn thường giúp tiểu đồ nhi tắm rửa… Trong lòng bây giờ chỉ nghĩ đến ngữ khí được ăn cả ngã về không của tiểu đồ nhi, rốt cuộc là muốn làm gì?!
Ngữ khí này…. Có loại cảm giác như đánh cược tất cả, Vân Ca liền nghĩ đến vừa rồi tiểu đồ nhi biến thân, còn có đến nơi này, còn có rừng rậm sinh trưởng tốt đã đem Vân Ca cùng Tiểu Huyễn Mạt làm tâm điểm mà vây lấy…. Tất cả đều quái dị…
Vân Ca muốn đi kéo tiểu cơm nắm đang ghé vào người nàng ra, nhưng một trận bạch quang chợt hiện…
Vân Ca chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa…. Sau đó mất đi ý thức….