“Vậy thì..... Trương tổng, dự án này cứ thế coi như đã xong rồi đi!” Âm thanh trầm thấp giàu từ tính theo chấn động trong cổ họng Đan Mạt thoát ra.
“A....Đan tổng, cứ như vậy.......không thể thương lượng thêm một chút nữa sao?” Trương tổng lấy ra một tờ giấy ăn, chà lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vị tổng tài của công ty Vu thị này thật lợi hại, có thể đem ông chủ hay ăn bớt tiền nhân viên của hắn bức đến toát mồ hôi lạnh, biết rõ lần ký kết này tiện nghi chiếm được rất ít, nhưng lại không bằng lòng buông tha cho mối quan hệ hợp tác các công ty đa quốc gia, vì sự phát triển sau này của công ty mà ký kết hiệp ước. (khúc này thô quá:D)
“Trương tổng, ta kính ngài một ly, tiệc rượu này cứ để ta lo, hy vọng hợp tác tốt đẹp!” Đan Mạt treo lên một nụ cười chuyên nghiệp, giơ cao ly rượu.
Uống. Trương tổng cho Liêm Nho một ánh mắt. Liêm Nho cố gắng đem ra một bộ mặt tươi cười làm lành “Đan tổng, Trương tổng của chúng tôi có bệnh bao tử, để tôi thay ông ấy uống.” Khẽ nhíu mày, Liêm Nho bưng ly rượu lên, nhắm chặt hai mắt, một hơi uống hết.
Trên đời này còn có người cắn chặt răng, mắt nhắm tịt, quyết tâm mãnh liệt để uống loại rượu đỏ tốt nhất của nhà hàng này a! Ha hả, người này cũng có vài phần thú vị nhỉ. Đan Mạt cười tủm tỉm nhìn Liêm Nho một bộ dáng hùng hồn quyết hy sinh (tử vì đạo), thấy chết không chùn bước, càng nghĩ muốn chuốc hắn thêm mấy ly nữa, ở tại cuộc đàm phán không chút vui vẻ này tìm thấy ít lạc thú.
“Vị này......Liêm tiên sinh tửu lượng thật tốt, lại đến một y nữa.” Vị thư ký bên người Đan Mạt nhỏ giọng nhắc nhở y, tên tiểu viên chức kia mặt đã muốn hồng lên vì rượu. Thư ký vừa dứt lời, Đan Mạt đã đổi chỗ để ngồi cạnh Liêm Nho.
“Đan tổng cùng Liêm Nho uống vài ly nha.” Trương tổng lập tức cười tủm tỉm vỗ vỗ lưng Liêm Nho ” Liêm Nho, mau rót rượu cho Đan tổng đi.”
Nếu có danh hiệu “Nam lang ba bồi”, Liêm Nho nhất định sẽ vinh hạnh được xếp vào đội ngũ này. Cho dù không có danh hiệu này thật, Liêm Nho vẫn như trước cảm thấy mình giống như một ‘Nam lang ba bồi’ chuyên dùng để tiếp khách cho công ty — bồi ăn, bồi uống, bồi cười. Chỉ còn thiếu mỗi việc bồi trên giường! Phi, hắn sao có thể nghĩ đến chuyện như vậy, chẳng lẽ chỉ vì vài ly rượu lót bụng liền có thể đem ‘chữ bát’ của hắn phân đôi ra? ( chữ bát nó như thế này 八, chẻ dọc ra..... hiểu rồi chứ????)
Liêm Nho bất dắc dĩ cố gắng nặn ra một chút tươi cười, rót rượu cho Đan Mạt “Mời Đan tổng!” Liêm Nho không sở trường về mặt võ mồm, vì thế khi không biết nói cái gì nữa, hắn chỉ có thể hé ra khuôn mặt thành thật của chính mình mà tiếp tục uống.
Di, sao đầu lại có chút choáng váng vậy? Liêm Nho để ly rượu xuống, cố gắng bảo trì ý nghĩ bình tĩnh. Nhưng.... hắn lại nhìn thấy sếp thúc giục mình uống thêm ly nữa. Vậy thì uống thêm một ly nữa thôi.
Ừng ực ừng ực, không biết đã uống tới ly thứ mấy, chỉ biết đầu của hắn hiện giờ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, chìm chìm nổi nổi, trời đất ngả nghiêng, nhưng suy nghĩ vẫn như trước tỉnh táo vô cùng. Hắn không say, chính là dạ dày có chút không thoải mái. Đúng, chính là do dạ dày mà hắn có cảm giác, hắn, hắn muốn......
Nôn! Cuối cùng dạ dày của Liêm Nho cũng không nhịn được nữa mà đưa ra lời kháng nghị mãnh liệt. Đan Mạt muốn tránh cũng không tránh kịp, bộ âu phục thượng hạng cùng với áo sơ mi toàn bộ dính mùi rượu nồng nặc.
“A! Thực xin lỗi, Đan tổng, thực xin lỗi!” Nôn ra xong cảm giác thoải mái hơn, nhưng Liêm Nho cũng không ngờ mình có khả năng ói ra một đống trên người vị tổng tài – đối tác lớn của công ty, thật thích nha.(?!?!!?) Hắn chỉ có thể tận lực bảo trì sự thanh tỉnh, không ngừng đem vật dơ bẩn của mình phun ra chùi xuống. Ai ngờ hắn lại ‘lợn lành chữa thành lợn què’, mùi rượu dơ bẩn từ phần thân trên của y lúc này lan ra cả trên quần.(= =|||||)
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi Đan tổng.” Đầu Liêm Nho đập liên tục lên bàn ăn như giã tỏi.
Một người khác là Trương tổng đáng thương của chúng ta đã muốn mở to hai con mắt nhìn, đờ người ra không biết phải xử lý loại tình huống xấu hổ này như thế nào. Nhưng không thể đem quần áo của mình cởi ra cho Đan tổng mặc được.
“Tôi lên phòng trên lầu tắm rửa, các vị cứ tiếp tục đi, bữa ăn hôm nay cứ lấy tên tôi ra thanh toán.” Đan Mạt lấy khắn tay che mũi của mình, đồng thời nhắc tới anh chàng Liêm Nho đã ‘càng sửa càng hư’ kia còn đang cúi đầu ngồi cạnh bên ”Cậu cũng đã tỉnh rượu rồi chứ.”
“Vâng, đã tỉnh rượu rồi!” Trương tổng gật đầu nhẹ, cứ như vậy, nhìn Đan Mạt xách Liêm Nho đi. Nén bi thương a. Ông vì Liêm Nho mà cầu nguyện trong yên lặng. Công ty sẽ nhớ rõ những việc tốt đẹp mà cậu đã từng làm. Xem ra, có vẻ như Đan Mạt muốn bắt lấy cậu để trút giận, bộ âu phục tốt như vậy cứ như thế bị hủy, là ai cũng sẽ tức chết đi.
Đám người ngồi nhìn Đan Mạt và Liêm Nho rời đi, hay phải nói đúng hơn, là Liêm Nho bị Đan Mạt tha đi, cả bọn chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, không ai dám mở miệng nói một tiếng ngăn cản a!
*****************************
Lời tác giả (tớ chỉ dịch sơ sơ thui ~ có nhiều cái chị ấy viết mà tớ chả hiểu giề