Ánh mặt trời màu vàng tựa như màn lụa rơi vào phòng trong.
Đan Mạt trần truồng lười biếng nằm trên chiếc giường đen thật lớn, bên người là một người cũng đồng dạng không mảnh vải che thân đang cau chặt lông mày.
“Tôi phải đi.” Liêm Nho kéo chăn ra, đang muốn xuống giường, lại bị cánh tay rắn chắc của Đan Mạt ôm lấy.
“Theo giúp ta một chút a” Đan Mạt mặt tựa ở bên hông Liêm Nho, cánh tay đang ôm ở eo hắn.
Sao … có thể như vậy?! Là một giám đốc Vu thị công ty, thủ đoạn có thừa, là một nhân vật lớn của thương giới Đan Mạt… Lúc này đây lại như hài tử mà đối hắn – làm nũng vậy!!!! Liêm Nho cứng người ngồi ở trên giường.
“Tiểu Nho, cùng cậu ở cùng một chỗ rất thoải mái.” Mặt của Đan Mạt từ từ cọ lên cái lưng to lớn của Liêm Nho.
“Thoải mái?” Làm loại chuyện như vậy có thể không thoải mái? Muốn nói không thoải mái… cũng có thể là hắn đã cố gắng dụng lực, tiêu hao ko ít thể lực a.
“Cậu như vậy thật đáng yêu!” (???) Đan Mạt ngẩng đầu nhìn Liêm Nho mà cổ quái cười “Tôi không phải nói cái thoải mái kia!” Chỉ biết cái vẻ mặt thành thật kia lại là một gia khỏa khảu thị tâm phi (??? Chém)
“Đó là…” Bọn họ gặp nhau được mấy lần? Hơn phân nữa đều là gặp trên giường a. Điều này không khiến hắn trực tiếp nghĩ đến loại sự đó mới lạ nha.
“Cảm giác” Đan Mạt nằm ngửa, ý bảo Liêm Nho cũng nằm xuống.
Liêm Nho tự hỏi vài giây liền nằm xuống bên cạnh Đan Mạt.
“Không có mệt mỏi, toàn thân đều có thể buông lỏng.” Lại có thể đùa giỡn cái vẻ mặt ngây thơ, đối với hắn có dục vọng mà cũng không há miệng nói muốn Liên Nho, hắn thật vô cùng hứng thú. Nhất là khi người kia trên giường … Đan Mạt không tự giác lộ ra tiếu dung.
“Anh sao lại cười… như thế!” Như cái đồ ham nữ nhân! Bất quá Liêm Nho cũng ko mang nửa câu sau nói ra miệng.
“Làm sao? Cậu không thích?” Đan Mạt lại trở về khuôn mặt khôn khéo cười cười.
“Cái này..” Nói không thích cũng không phải, dù sao loại sự cũng làm qua nhiều lần. Nhưng muốn nói yêu thương … hai người bọn họ hiện tại toàn thân xích lõa đích ôm lấy nằm ở trên một cái giường, nếu nói yêu mến không phải đồng dạng sao? Đan Mạt, tại sao hắn lại có như vậy tình cảnh!
“Sao vậy, sao ko trả lời? Nội tâm có chuyện?” Đan Mạt tựa vào cằm Liêm Nho “Lại muốn suy tính chuyện không sạch sẽ?”
“Không có!” Liêm Nho đẩy tay Đan Mạt “Cũng đủ rồi? Tôi phải đi.”
“Không được, còn chưa đủ!” Đan Mạt xoay người đem Liêm Nho áp lên.
“Đan… Mạt” Liêm Nho ngượng ngùng dưới ánh mắt uy hiếp của Đan Mạt nuốt xuống chữ “tổng” thay bằng chữ “Mạt” “Tôi còn phải đi làm, tôi chỉ là 1 tiểu viên chức, không thể đến muộn.”
“Trương tổng? hắn chỉ cần 1 cú điện thoại là được rồi!” Đan Mạt tiện tay cầm lấy điện thoại, ấn vài phím “Uy, Trương tổng? Tôi là Đan Mạt.”
Liêm Nho có thể tinh tường nghe được tiếng bên đầu bên kia, bên kia điện thoại truyền đến vài âm thanh khúm núm, nịnh bợ của Trương tổng.
“Vậy phiền Trương tổng rồi.” Ba một tiếng, Đan Mạt ném di động lên cái bàn nhỏ ở đầu giường.
Vài giây sau đó, điện thoại của Liêm Nho đột nhiên vang lên, Liêm Nho cầm lên xem, dĩ nhiên là của cấp trên quản lí
“Uy… Liêm Nho, hôm nay cậu ko cần tới công ty, đi tìm Đan tổng bàn bạc hợp đồng đi. Nhớ, phải cẩn thận nịnh nọt Đan tổng, đừng có đắc tội hắn nha. Cứ như vậy đi!” Ba, Liêm Nho một chữ còn chưa nói, quản lí đã cúp điện thoại.
Tại sao… có thể như vậy!? Liêm Nho không cam lòng quay lại nhìn người bên cạnh, Đan Mạt cười đắc ý, nhẹ nhàng hôn lên môi Liêm Nho “Tốt lắm, cứ dựa theo lời quản lí của cậu, cứ “Chú ý hầu hạ” tôi đi.”
Làm sao? Lời nói này của Đan Mạt rốt cuộc là ý gì đây?!?!