Đề tài bị tạm dừng tại chỗ nhà họ Quý bị tuyệt hậu, không khí trong phòng khách lúc này có hơi vi diệu, bố mẹ ngồi ở sô pha đối diện bàn trà, bên này là Quý Kiêu, Đinh Mùi với Thẩm Du.
Thế trận trước mắt là hai đấu ba, Quý Kiêu cảm thấy bên bọn anh chiếm ưu thế tuyệt đối, không riêng gì ưu thế về nhân số, mà còn bởi vì bố thì nghe lời mẹ, còn mẹ thì lại nghe Thẩm Du, mà Thẩm Du thì lại đang ngồi bên người Đinh Mùi bóc quả thơm tô (quả này mình chịu, không biết là quả gì á) cho cậu ăn.
"Tuyệt hậu?" Bố quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, dường như còn chưa thoát ra được việc hấp cá.
"Đứa nhỏ này, tên là Đinh Mùi," mẹ bấu trên cánh tay bố một chút, bố bị nhéo đau đến nhếch khóe miệng lên, mẹ liếc nhìn bố, "Đây là người mà con trai ông dẫn về,...... bạn trại của nó."
Ba chữ bạn trai cuối cùng rốt cục cũng làm cho bố tỉnh lại, bố quét mắt qua nhìn mặt Quý Kiêu: "Con quen bạn trai?"
"A," Quý Kiêu cảm thấy sau lưng mình đổ mồ hôi lạnh ào ào, "Vâng, có điều tuyệt hậu gì đó cũng không liên quan mà......."
Bố trừng mắt nhìn anh không biết nghĩ cái gì, một lúc lâu cũng không gì, cuối cùng nhỏ giọng nói với mẹ một câu:
"Lúc trước tôi đã nói rồi mà, con trai không thể nuôi thả hoàn toàn được......."
"Con trai phải nuôi thả, nuôi càng tùy tiện càng tốt, bây giờ mới hiểu chuyện, ông thì biết cái gì!" Mẹ anh rất khinh thường mà bĩu môi.
"Thế cũng không phải giống như mình nuôi chó con, gà con mà cái gì cũng mặc kệ thế được chứ."
"Quá trình không quan trọng, mấu chốt là nhìn kết quả, con trai tôi không tốt à, bây giờ có ai là không nói Quý Kiêu nhà mình hiểu chuyện đâu, đây là thành quả."
"Nhưng mà bà nhìn xem......"
"Con trai nuôi thả, con gái nuôi kỹ, mấy cái này mà ông cũng không hiểu."
Tuy là bố mẹ vẫn luôn tranh luận, nhưng đề tài không thể không chế được là lệch hướng, hơn nữa lệch một phát rồi là không kéo về được, chứ như thế chạy như điên về hướng không thể hiểu nổi.
Đinh Mùi lén nắm tay Quý Kiêu một chút, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Hai người họ đang làm gì vậy?"
"Tôi cũng không biết, không sao đâu, toàn như vậy đấy," Quý Kiêu nắm lại tay cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo, ngẩng đầu lên đánh gãy tranh luận của bố mẹ, "À thì, bố mẹ lạc đề rồi."
"Ông lạc đề rồi kìa!" Mẹ sửng sốt một chút, tát lên lưng bố một cái.
"Rõ ràng là bà lạc đề trước...... Thôi được rồi, là tôi lạc đề," bố thanh thanh giọng, nhìn Quý Kiêu, "Vừa rồi nói đến đâu rồi?"
"Tuyệt hậu." mẹ tiếp nối câu chuyện.
"Có thể đừng nói từ này được không." Quý Kiêu thở dài, 2 từ này làm anh áp lực rất lớn.
Quý Kiêu nhìn thoáng qua Thẩm Du bên kia cầu cứu, Thẩm Du cười, bỏ trái thơm tô vào tay Đinh Mùi, sau đó chậm rãi mở miệng: "Không thể nói như vậy được, tuyệt hậu cái gì mà tuyệt hậu."
"Hả?" bố nhìn Thẩm Du.
"Con có phải do hai người sinh ra không?" Thẩm Du nhìn bố mẹ.
"Đây không phải vô nghĩa à." Bố trả lời.
"Trên người con có phải cũng mang gen không ra gì của hai người không?"
"Gen nào tốt nhất của bố mẹ con cũng chọn hết rồi, còn chưa hài lòng nữa hả," mẹ liếc chị một cái, "Em con cũng chưa vớt được cái gì tốt đâu."
"Con cảm thấy Quý Kiêu khá tốt, anh ấy chọn cũng rất được." Đinh Mùi nhẹ giọng nói, không tán đồng với mẹ anh, Quý Kiêu rất tốt mà, lớn lên đẹp trai, dáng người đẹp, tính tình cũng tốt.
"A." Mẹ hơi sửng sốt một chút, "Còn biết hát đệm nữa này."
Quý Kiêu vừa định nói chuyện thì bị Thẩm Du đánh gáy: "Hai người đừng có lạc đề nữa nào! Dòng máu trên người con cũng là của hai người đúng không?"
"Đúng vậy." Bố gật đầu.
"Vậy còn không phải nữa à, tuyệt hậu là tuyệt hậu như thế nào, con không phải con cháu nhà họ Quý à, tại sao chỉ có con trai mới là đời sau, con gái thì không phải à?" Thẩm Du nói như súng máy, tằng tằng bắn một tràng ra.
"A......Đúng vậy......." Bố bị chị nói cho một tràng, trong chốc lát chưa phản ứng lại kịp.
"A cái gì mà a," mẹ đẩy bố một cái, "Con của Thẩm Du cũng không phải họ Quý."
"Đúng vậy, con của con còn chưa biết mang họ gì đâu." Bố lại quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, cá hấp đã bắt đầu bốc lên mùi thơm.
"Cái này dễ thương lượng, họ Quý chắc chắn có, chuyện này có gì to tát đâu." Thẩm Du xé một bịch hạt dưa ra bắt đầu cắn.
Quý Kiêu nhìn chị một cái, lời này nói ra cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ, làm anh nháy mắt nghĩ tới Lâm Tử, nếu hai người họ mà thành đôi, con của Lâm Tử sẽ phải mang họ Quý...... Nhà cậu ta 3 người, 3 họ.
Vậy bố Lâm Tử có thể nào lại nói là nhà họ Lâm tuyệt hậu không?
Lâm Tử à, xin lỗi cậu.
Đề tài một lần nữa bị tạm dừng, bố mẹ hình như đang không tìm ra được lý do gì để phản bác suy luận của Thẩm Du.
"Thật ra, vấn đề hôm nay chúng ta cần thảo luận không phải là tương lại nhà họ Quý," tốc độ Thẩm Du cắn hạt dưa rất nhanh, vừa nói chuyện vừa cắn đến phong thanh thủy khởi, vỏ hạt dưa trước mặt đã chất thành đống nhỏ, "Thật ra cũng không cần thảo luận gì, em trai con, quen con trai, bố mẹ đồng ý hay là không đồng ý, vậy là xong rồi, con nói trước, con đồng ý, người nhà mình, không bệnh không tai, chỉ cần vui vẻ, em ấy vui vẻ là được.
Quý Kiêu nhìn Thẩm Du, một người chị từ nhỏ đã lén bắt nạt anh, cướp đồ chơi của anh, tranh đồ ăn với anh, gây chuyện đều đổ lên đầu anh, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác cảm động khó hình dung được.
Có chị gái tốt thật!
"Chị," Quý Kiêu nhỏ giọng nói, "Cảm......"
"Không cần cảm ơn, cái này chị không làm free đâu." Thẩm Du đánh gãy nhìn bố mẹ, chờ hai người đáp lời.
"Bố đi xem nồi cá." Bố đứng dậy, xoay người ngay lập đứng lên đi về phía nhà bếp.
"Mẹ cũng đi xem nồi cá." Mẹ cũng nhảy dựng lên, theo bố chạy chầm chậm vào phòng bếp.
"Mở hội trong đó hay gì," Thẩm Du cười cười, bỏ nắm hạt dưa đã tách vỏ xong vào bàn tay Đinh Mùi,
"Ăn hạt dưa đi, chị nói với em này, Quý Kiêu cũng chưa bao giờ được đãi ngộ như này đâu."
"Đúng vậy, trước giờ toàn là em phải tách cho chị ăn, bản thân thì một hạt cũng không có." Quý Kiêu thở ra một hơi thật dài, tựa lên sau lưng sô pha, bố mẹ vừa đi một chút cuối cùng anh cũng có cơ hội được thả lỏng.
"Lưng tôi mỏi quá." Đinh Mùi cúi đầu ăn hạt dưa, nhỏ giọng nói một câu.
"Sao thế?" Quý Kiêu hơi nôn nóng nhìn cậu.
Thẩm Du vui vẻ cười vỗ vỗ vai Đinh Mùi: "Cố chịu chút, về rồi thì bảo bạn trai em xoa bóp cho."
"Cổ cũng mỏi." Đinh Mùi giơ tay nhéo nhéo cổ mình, cậu hồi hộp tới mức không dám ngẩng đầu, vẫn luôn cúi xuống.
Quý Kiêu nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng với cổ cậu, bắt một Đinh Mùi xưa nay vấn luôn khinh thường việc giao tiếp với nhân loại phải ngồi ở chỗ này đúng thật là hơi tội cho cậu, anh nhẹ giọng nói:
"Cậu không cần xen vào nữa đâu, cứ ngồi im là được, hai người họ sẽ không làm khó dễ cậu đâu."
Chuyện này Quý Kiêu có thể chắc chắn, bất kể thái độ của bố mẹ như thế nào, theo thói quen của hai người chắc chắn sẽ không làm gì Đinh Mùi, nói thế nào đi nữa thì cậu cũng là khách.
"Ăn cơm trước đã," bố bưng đồ ăn từ trong bếp ra, "Con tên là Đinh Mùi nhỉ, nào, ăn cơm đã."
Đinh Mùi ngồi trước bàn ăn, vẫn rất hồi hộp, tay trái cậu vẫn luôn luồn dưới bàn bóp tay phải của Quý Kiêu, mãi đến khi Quý Kiêu muốn duỗi tay lấy đũa cậu mới không thể không buông ra, trong lòng cực kỳ hy vọng nếu Quý Kiêu thuận tay trái thì tốt rồi.
"Đồ ăn đều là bố Quý Kiêu làm, cháu nếm thử đi, không biết hợp khẩu vị không." Mẹ Quý cười cười với Đinh Mùi.
"Hợp ạ." Đinh Mùi gật đầu, nhìn thoáng qua cá hấp, rất thơm.
"Còn chưa ăn mà đã hợp rồi à." Mẹ cười.
"Ngửi thấy được ạ." Đinh Mùi thành thật trả lời.
"Quý Kiêu múc canh." Thẩm Du cầm chén đưa cho Quý Kiêu.
Lúc cả nhà cùng ăn cơm, múc canh múc cơm gì đó sẽ là Quý Kiêu làm hết, theo thứ tự sẽ là Thẩm Du, mẹ, bố rồi đến anh, bây giờ thứ tự của anh lại phải lui về sau một chút nữa, phía trước còn có thêm Đinh Mùi.
"Cứ múc cho con trai người ta trước đã." Lúc Quý Kiêu duỗi tay lấy chén của mẹ, mẹ anh ngăn lại một chút.
"Không vội đâu ạ, cứ múc cho dì trước đi ạ." Đinh Mùi thu chén lùi về sau một chút.
Quý Kiêu phát hiện ra, Đinh Mùi hình như cũng không phải hoàn toàn không hiểu lễ nghi, bây giờ anh mãnh liệt hoài nghi trước đây cậu đối với ai cũng là vung 3 cào chỉ là bởi vì cậu không muốn mà thôi.
Thói quen nhà Quý Kiêu là không nói chuyên lúc ăn cơm, nhưng quy củ này hôm nay lại bị phá vỡ, ăn được một lát, mẹ ngừng lại một chút, nhìn Đinh Mùi: "Đinh Mùi à, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Đinh Mùi rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, bao nhiêu tuổi rồi? 200 tuổi? Nói ra chắc dẽ dọa chết dì mất, chính cậu bao nhiêu tuổi rồi trước nay cậu cũng không nghĩ đến, Quý Kiêu nhìn cậu một cái: "Mười tám."
Cậu nhanh chóng nói theo Quý Kiêu: "Mười tám tuổi ạ."
"Nhìn còn rất trẻ," mẹ dùng khuỷu tay huých nhẹ bố, "Đúng không?"
"Ừ," Bố lên tiếng, "Đinh Mùi này, chuyện của con với Quý Kiêu, người nhà con có biết không?"
"Người nhà?" Đinh Mùi ngẩng đầu, "Con chỉ có một mình thôi."
"Vậy bố mẹ con đâu?" bố Quý hơi giật mình.
"Đã chết rồi ạ." Đinh Mùi rũ mí mắt xuống, bố mẹ cậu đã chết lâu lắm rồi, bộ dạng như thế nào cậu cũng không còn nhớ nữa.
"Ông cũng biết hỏi thăm quá nhỉ!" Mẹ vừa nghe lời này, liếc nhìn bố một cái.
Bố Quý cảm thấy mình rất oan, nhưng cũng không nói gì nữa.
"Không sao đâu ạ, chuyện cũng lâu lắm rồi, con cũng không còn nhớ rõ nữa rồi." Đinh Mùi cười cười.
"Chuyện này của hai đứa," mẹ do dự một chút, buông đũa nhìn Quý Kiêu, "mẹ đã thương lượng với bố một chút rồi, bố mẹ cũng không thể ngay lập tức nói đồng ý được, hay là vui vẻ tiếp nhận gì đó......"
"Vâng." Quý Kiêu cũng buông đũa, cầm lấy tay Đinh Mùi ở dưới bàn, cảm giác bây giờ giống như đang chờ đợi tòa ra phán quyết vậy, tìm đập rất nhanh, chỉ chờ một câu của mẹ.
"Có điều chúng ta cũng không phải là kiểu bố mẹ không nói lý, từ nhỏ cũng không có yêu cầu gì đặc biệt cao với con, chỉ cần không gây chuyện, có thể sống yên ổn là được," mẹ nói có hơi khó khăn, dù sao thì việc này xảy đến với hai người họ rất bất ngờ, mẹ đang phải sắp xếp lại từ ngữ, "Từ nhỏ ai cũng cảm thấy con có chủ ý hơn chị con, thật ra mẹ biết, hai đứa đều giống nhau, lúc trước con muốn đến đội cứu hỏa, bố mẹ cũng không ngăn cản gì đó thôi, dù sao đi nữa, con quyết định rồi, con cảm thấy tốt......thì cứ vậy đi.
"Chủ yếu là bố mẹ đều cảm thấy, con làm việc gì cũng tương đối đáng tin cậy, điểm này so ra với chị thì con vẫn mạnh hơn......" Bố giúp mẹ bổ sung.
"Có thể không lôi con vào được không." Thẩm Du rất bất mãn mà xen vào một câu.
"Con nhớ kỹ cháu ngoại bố họ Quý là được," bố nhìn chị một cái, lại quay lại nhìn Quý Kiêu với Đinh Mùi, "Dù sao đi nữa, hai đứa yêu nhau thì phải nghiêm túc, nếu chỉ là chơi đùa, mặc kệ có là bạn trai hay bạn gái, trong nhà đều sẽ không chấp nhận.
"Bố, việc này bố yên tâm, chuyện tình cảm này, con sẽ không làm bậy, con biết chính mình đang làm gì." Quý Kiêu cảm thấy có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc đứng ra bảo đảm với bố mình như vậy.
"Ừ," bố gật gật đầu, lại nhìn về phía Đinh Mùi, "Đinh Mùi này, tuổi con còn nhỏ, chuyện tình cảm chắc con chưa trải qua nhiều, chú mặc kệ con có thể ở cạnh nó bao lâu, nhưng vẫn hy vọng con có thể nghiêm túc mà đối đãi với nó."
Đinh Mùi nhìn bố Quý, không biết nên tiếp lời như thế nào, nhưng thời điểm này cũng không thể chờ Quý Kiêu nói hộ cậu, cậu nghẹn lại rất lâu mới gật gật đầu: "Anh ấy không để ý đến con nữa thì con mới không để ý đến anh ấy."
Quý Kiêu vẫn luôn rất hồi hộp sợ Đinh Mùi sẽ nói bậy, bây giờ nghe được những lời này của cậu, tuy rằng có hơi ngốc, nhưng không có gì sai, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhéo nhéo tay Đinh Mùi.
Trong lòng bàn tay hai người toàn là mồ hôi.
"Đừng nói nữa, ăn cơm nào ăn cơm nào," mẹ Quý cười cười nhìn hai đống xương cá nhỏ trước mặt Đinh Mùi, "Đinh Mùi thích ăn cá à? Cá hấp này là chuyên môn của chú đấy, ăn nhiều chút, chú toàn là dựa vào đồ ăn mà bình thiên hạ đó."
"Dạ đúng là con thích ăn cá ạ." Đinh Mùi hơi ngượng ngùng, tuy là cậu rất hồi hộp nhưng vẫn không hề chậm trễ việc ăn cá.
"Mấy lần trước con bảo mẹ làm cá khô nhỏ toàn là để cho Đinh Mùi đấy." Thẩm Du uống canh, chị chỉ uống chén canh với ăn mấy miếng rau là coi như xong bữa rồi.
"Vậy à," mẹ nhìn Quý Kiêu, "Mẹ bảo mà, chị con bình thường cũng không thích ăn cá, còn là chiên dầu nữa, lần tới mà còn muốn ăn thì nói với mẹ, mẹ làm cho, cũng tiện công luôn.
"Cảm ơn dì ạ." Đinh Mùi rất nhanh đáp một câu.
Mẹ Quý nhìn Đinh Mùi đang rũ mắt, cảm thấy đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, từ lúc cậu vào cửa đến giờ đều rất làm người ta thích, hơn nữa nghe nói Đinh Mùi không còn bố mẹ, trong lòng bà lại nhiều hơn vài phần tư vị không nói rõ.
Thôi vậy, con cháu đều có phúc của con cháu, bậc làm cha làm mẹ chỉ cần con cái mình vui vẻ là được, cũng không có nhiều cái "nhưng" như vậy.
Vỗn dĩ định sẽ ngây ngốc trong nhà thêm lúc nữa, nhưng Quý Kiêu sợ Đinh Mùi cứ luôn khẩn trương như vậy thì tội cậu quá, vừa ăn cơm xong ngây người chưa được bao lâu đã lôi kéo Đinh Mùi ra cửa, mẹ còn đưa cho Đinh Mùi một túi cá phi lê lớn, nói là hàng xóm đi nước ngoài mang về cho, để Đinh Mùi mang về ăn.
Sau khi ra cửa, Đinh Mùi vẫn luôn ôm túi cá phi lê kia, cũng không nói lời nào, Quý Kiêu cũng không lên tiếng, anh còn chưa hoà hoãn lại được, từ nãy đến giờ cả hai đều quá hồi hộp cho nên bây giờ ra khỏi cửa rồi mà toàn thân vẫn ở trạng thái căng thẳng.
"Mang cậu đi chơi một chút đi, vẫn còn sớm," Quý Kiêu xải bước lên xe máy, chống chân nhìn Đinh Mùi, dáng vẻ Đinh Mùi ôm túi cá quả thật rất đáng yêu, làm anh nhớ tới bộ dáng Đinh Móng Nhỏ ôm cái đuôi mình đùa nghịch, anh nhéo nhéo trên cằm Đinh Mùi, "Cậu muốn đi chỗ nào?"
"Tới bờ sông đi." Đinh Mùi trèo lên ghế sau, duỗi tay ôm eo Quý Kiêu, mặt dán lên lưng lắng nghe nhịp tim của anh.
"Được." Quý Kiêu nổ máy xe.
"Hai đứa nó nhìn qua tình cảm cũng tốt quá ha....." Mẹ quý ngồi xổm ở cạnh ban công, từ lan can ngó xuống xem.
"Bà có mất mặt không cơ chứ, còn nhìn lén nữa," Bố Quý đứng ở sau người bà, "Không phải đã bảo là tùy theo Quý Kiêu rồi à?"
"Để tùy nó thì cũng nhìn một chút thôi mà, kể cả là con gái tôi cũng nhìn một lúc, ông quản tôi làm gì, đi rửa chén đi." Mẹ Quý xoay người lại đẩy chồng mình một cái.
"Bà nói xem tại sao Quý Kiêu lại thích đàn ông vậy?" Bố Quý có hơi nghĩ không ra được mà xoay người đi vào trong phòng.
"Hỏi ai nữa, còn không phải là gen ông có vấn đề à."
"Bà đừng có nói bừa, gen tôi mà có vấn đề thì đã không cưới được bà rồi, đúng không......"
Bờ sông rất vắng người, những người ăn cơm chiều xong đi tản bộ thì giờ này cũng đã về nhà hết rồi.
Quý Kiêu với Đinh Mùi ngồi xổm trên bờ sông nhìn ánh trăng rọi trên mặt nước xuất thần, Đinh Mùi dựa lên người anh, ném mấy cục đã xuống dưới sông: "Tôi cảm thấy bố mẹ anh rất tốt."
"Đúng không?" Quý Kiêu cười cười, thái độ của bố mẹ đúng thật là ngoài dự kiến của anh, lúc trước anh cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần ăn gót giày rồi, còn đang định bảo Thẩm Du đem cất hết mấy đồ kim loại với giầy dép của chị đi trước.
"Ừm, cảm giác gia đình quây quần bên nhau rất tốt."
"Cậu không nhớ rõ cha mẹ mình à?"
"Không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ được lúc mẹ tôi liếm lông cho tôi, rất thoải mái, còn lại đều không nhớ rõ nữa, lâu lắm rồi."
"Để tôi liếm cho cậu," Quý Kiêu cười cười, ôm Đinh Mùi hôn một cái, liếm một chút trên môi cậu.
"Quý Kiêu." Đinh Mùi câu lấy cổ anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Ơi?"
"Chúng ta làm ở chỗ này đi."