Cái Đuôi Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 7: Mất trí nhớ




3 ngày đã trôi qua,nó tỉnh dậy trên một chiếc giường trắng tinh,phảng phất mùi thuốc sát trùng,hình như....đây là bệnh viện.Nó ngơ ngác nhìn xung quanh,trong đầu nó hoàn toàn trống rỗng.Cô y tá đẩy cửa bước vào,đo nhiệt độ và thay băng quấn đầu cho nó,hỏi:"Em tên gì? bao nhiêu tuổi?" Đáp lại câu hỏi,nó chỉ lắc đầu,thật sự nó không nhớ gì cả,tên,tuổi,địa chỉ nhà,bố,mẹ....v...v.....tất cả chỉ là con số 0 tròn trĩnh trong đầu nó.Lúc này,ngoài cửa bỗng xuất hiện một đôi nam nữ trẻ,chàng trai khá đẹp,mang đậm vẻ ôn nhu,khuôn mặt mang vẻ tức giận dường như vừa trách mắng cô gái,cô gái gương mặt sắc xảo,nụ cười trên môi có gì đó không vui,nhưng vội mím môi,ra vẻ lo lắng chạy đến cạnh nó:"Minh Ngọc,cậu tỉnh rồi sao?làm tớ lo quá!""Minh Ngọc,đó là tên tôi?"_nó hỏi,hoàn toàn không biết Trúc Ly đã tự tiện đổi tên cho nó

"ừm,mình là Trúc Ly,bạn thân của cậu"_Trúc Ly nở nụ cười giả tạo,làm vẻ thân thiện

"sao tôi lại ở đây?"_nó nói

"Ây da,cậu hoàn toàn không nhớ gì?"_cô ta cười_"vậy để mình kể từ đầu nhé"

Cô ta chậm rãi kể một câu chuyện do cô ta viết ra:"Cậu là Trần Minh Ngọc,17 tuổi,bố mẹ mất sớm,ngày trước lập hôn ước cho cậu và anh Nam Cường,là anh ấy đấy.Cậu và anh ấy lớn lên bên nhau,yêu nhau được 5 năm,để chuẩn bị cho đám cưới,hai người đi mua một số đồ dùng và mua nhà,không may trên đường cậu gặp tai nạn,anh ấy đưa cậu đến đây..."

Nó nhìn người con trai mang tên Nam Cường,gương mặt anh ta khá quen,nhưng nó không nhớ gì hết,tại sao nó lại không có chút cảm xúc gì với người con trai này? Chẳng lẽ yêu 5 năm mà 1 chút ấn tượng trong trí nhớ cũng không có.Hàn Du-trong đầu nó chỉ có cái tên duy nhất.

"cậu...có biết Hàn Du là ai không?"_nó ngập ngừng hỏi

Nghe vậy,Trúc Ly tối mặt,khá hoảng hốt trong giây lát,khi bình tĩnh trở lại,cô ta dìu Minh Minh (nó) nằm xuống:"Minh Ngọc,từ lúc quen cậu đến giờ tớ chưa thấy ai tên Hàn Du,chắc cậu suy nghĩ linh tinh rồi,thôi nghỉ ngơi đi"

Tại sao.....cái tên Hàn Du lại thân quen đến thế?

Trúc Ly và Nam Cường ra ngoài,anh có vẻ bực tức,gằn giọng:"Tại sao Ngọc Minh lại thành như thế? Tôi đã bảo cô thế nào?"

Trúc Ly nhếch mép:"mặc kệ đi,không phải nó mất trí nhớ rồi sao? mà bây giờ không phải Ngọc Minh,là Minh Ngọc mới đúng.Từ giờ anh đường đường chính chính là chồng sắp cưới của cô ta,còn muốn gì nữa"

"thôi được rồi,coi như tôi bỏ qua cho cô,nhưng còn....Hàn Du và gia đình Minh Minh?"

"Minh Minh coi như đã chết,chỉ còn Minh Ngọc thôi,chuyện này chỉ có tôi và anh biết,không nói cho ai là được,nhưng tốt nhất không được để Minh Ngọc ra ngoài.Chúng ta không biết gì về Minh Minh,ok?"

"Ừ"_anh trả lời,khuôn mặt có chút đắn đo...

Lại nói về 3 ngày trước,sau khi tan buổi đốt lửa trại,hắn liền chạy về khách sạn tìm nó,được biết là nó vẫn chưa về,chỉ có Trúc Ly là đang trong phòng.Hắn lao lên phòng cô ta,hỏi:"Trúc Ly,Minh Minh đâu?"

Trúc Ly ra vẻ ngạc nhiên:"Ủa,cậu ấy chưa về sao?lúc nãy gần đến cửa khách sạn,bỗng Minh Minh bảo có chuyện cần làm rồi bỏ đi,sao mình biết được"

Hắn bực bội bỏ ra khỏi phòng,chạy đi tìm Minh Minh,tìm khắp nơi vẫn không thấy,cứ như vậy tìm hết 1 ngày 1 đêm,hoàn toàn không có tung tích.Hắn bắt xe về nhà,sang nhà Minh Minh,bố mẹ nó cũng bảo nó chưa về.Họ cuống cuồng đi tìm,vẫn không có kết quả,đành phải đăng tin tìm người ở khắp nơi.

Minh Minh được Nam Cường xuất viện và đưa về nhà anh,đến cửa,anh dịu dàng nói:"Minh Ngọc,đây là nhà chúng ta,anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em,chúng ta làm đám cưới sau cũng chưa vội,em vào nhà đi"

Nó bước vào,đây là một căn nhà vô cùng xa lạ,anh rót cho nó một cốc nước rồi đưa nó lên phòng,một căn phòng khá đẹp với cách bài trí đơn giản nhưng rất thoải mái,do anh đã chuẩn bị trong 2 ngày.Anh ta có vẻ là người tốt,nhưng nó vẫn không có chút ấn tượng gì đặc biệt....