Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 78




Bi thương bao giờ cũng nhanh chóng bị quên đi. Giống như hàng năm đều có bão quét, lúc đến thì e sợ mà đợi nó đi qua thì lại hồi tưởng rồi chỉ nhàn nhạt cười: Thật ra, cũng chỉ vậy mà thôi.

Đảo mắt đã vào tháng Bảy, mùa hè nóng bức của thành phố X thật sự đến. Cùng với từng hơi nóng đập vào mặt là tuần thi của đại học X.

“A, tại sao tiếng Anh lại thi cuối cùng! Còn sắp xếp lúc tiệc tạm biệt tốt nghiệp buổi chiều?” Bành Tri Hàn vừa gặm miếng bánh mì, vừa xem lịch thi trong tay.

“Này…” Sờ sờ cái gáy, trên mặt đẹp trai của Lý Nhược Quang đầy chờ mong. “Dù sao cũng thi xong. Bọn mình đi hội trường trước đi.”

“Gấp vậy làm gì?” Uống ngụm nước, trừng mắt nhìn Lý Nhược Quang một cái. “Cậu muốn đi nhìn Tô Tuyền của cậu đến vậy à? Cũng không phải chưa thấy, hơn nữa nhìn cậu hôm nay thế này… ”

Bành Tri Hàn nhìn Lý Nhược Quang trên dưới, tức giận bĩu môi.

“Tiểu Quang à! Khi nào thì cậu khi dễ lại tên kia một chút đây!”

“Hả?” Bị Bành Tri Hàn nhìn đỏ mặt, Lý Nhược Quang đứng lên, có chút chân không ổn, khập khiễng đi ra phòng học.“Tớ, tớ đi hội trường trước!”

“… Đúng là vợ hiền…” Trong miệng phun ra từ mới hôm qua ở trên mạng nhìn thấy, Bành Tri Hàn oán hận cùng theo ra ngoài.

Chuyện kia đã trôi qua hai tuần.

Lý Nhược Quang nhanh chóng lành bệnh xuất viện. Trải qua chuyện lần này, cậu ta và Tô Tuyền càng thêm như keo như sơn, không lúc nào là không dán bên nhau. Hai người vốn là loại quan hệ này, giống trẻ sinh đôi kết hợp nhau kề cận, tự nhiên thật dễ cháy lửa. Mà bởi vì là ngày nghỉ ôn bài vở, cho nên Bành Tri Hàn chỉ có thể mỗi ngày ở trong phòng xem tiểu thuyết mạng, cũng cố gắng bỏ qua mấy tiếng vang kỳ quái.

“Thật sự là cầm thú!” Vừa theo Lý Nhược Quang đi đường tư thế quái dị phía trước, Bành Tri Hàn vừa nhỏ giọng mắng.

Lý Nhược Quang giả vờ không nghe thấy, mặt đỏ hồng nhìn bên cạnh trồng cây cọ dầu xanh lục khắp nơi.

Tiểu Hàn sau này không nhắc lại chuyện chim cổ đỏ nữa. Từ lúc mới đầu cảm xúc suy sụp, tới sau này cố gắng cười vui, Lý Nhược Quang đều nhìn ở trong mắt. 

Thật ra, cậu thật oan ức thay Tiểu Hàn. Ngay cả Tô Tuyền cũng nói nhỏ nhiều chuyện gây nhiều rắc rối tới như vậy. Nhưng nhỏ vốn là ý tốt, chính bởi vì nhỏ lương thiện, cho nên mới để ý cái chết của Tạ Cẩn như vậy, cũng muốn tìm chân tướng vì cậu ta không phải sao?

“Ài…” Thở dài, Lý Nhược Quang ánh mắt đảo qua các sinh viên cười vui trên đường.

Sau này nghe Tô Tuyền nói, thật ra Tạ Cẩn trước khi chết gửi nhiều thư như vậy, cậu ta là điên lắm rồi, mới gửi lung tung khắp nơi. Mà chỉ có Bành Tri Hàn nhiều chuyện này tin cậu ta là thật.

Theo Lý Nhược Quang thấy, cái này cũng là một kiểu ý trời. Thật ra dù không có Bành Tri Hàn bọn họ đi điều tra, chắc Thea cũng sẽ từ từ lộ ra bản tính, cuối cùng đi lên con đường tội ác.

“Đừng thở dài! Hội trường ở ngay phía trước, Tô Tuyền thân yêu của cậu đứng ngay trên sân khấu thử giọng kìa!” Phồng má, Bành Tri Hàn quay qua nói với Lý Nhược Quang.

Trước mặt là quảng trường ngoài trời trống trải. Dưới chân là đá lát bóng loáng, dùng màu sắc khác nhau ghép ra các kiểu hình học. Xung quanh bốn góc đều có cầu thang, rồi nối tiếp bụi cỏ hay con đường nhỏ gấp khúc trong cây cối, kéo dài ra ngoài bốn phía. Trong đó, bậc thềm phía nam đi lên là hồ sen, trên mặt hồ sóng gợn lấp lánh, mấy chiếc thuyền đồ chơi nhỏ màu trắng, đang nhanh chóng tạo từng gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng.

Mà giữa quảng trường đã dựng một cái sân khấu lớn. Trên tấm màn đỏ mang chữ lớn màu vàng, xung quanh còn có các kiểu neon đầy sắc màu vòng quanh. Chính giữa sân khấu, một chàng trai gầy mặc jacket ngắn màu trắng, quần đen ôm sát đứng đấy. Chỉ thấy tóc đen lơi lỏng qua vành tai hắn, đôi mắt lành lạnh không gợn sóng, da tuyết môi đỏ, chân dài eo nhỏ. Chính là Tô Tuyền.

“A! Tuyền! Mau hát đi…!” Dưới sân khấu đã sớm tụ tập một đống nữ sinh, lúc này đều thét chói tai lung tung la hét không ngừng.

Nhíu nhíu mày, rõ ràng vô cùng không vui Tô Tuyền chỉ nắm micro, dùng ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua những nữ sinh này.

“Mọi người im lặng chút! Im lặng chút! Tô Tuyền cậu mau lên thử, thử một chút rồi đổi Gaea.” Bị Tô Tuyền nhìn có chút sợ hãi, nhân viên phụ trách microphone vẫn là kiên trì, vừa bảo mấy nữ sinh im lặng, vừa giục mỹ nhân trước mắt thử giọng.

“Khụ ──” Thổi thổi microphone, nghe được đám nữ sinh la càng vang, lông mày thanh tú của Tô Tuyền càng nhăn, đang chuẩn bị nổi giận thì liếc thấy được Lý Nhược Quang và Bành Tri Hàn vừa mới đi lên thềm.

Sự khó chịu mấy nữ sinh ồn ào mang đến bỗng biến mất, đôi mắt Tô Tuyền không chớp nhìn chằm chằm Lý Nhược Quang, du dương tiếng ca không khống chế được từ trong môi mỏng tuôn ra.

“Can you feel my love tonight?──”

“Aaaa ──” Nữ sinh ở dưới hét rầm lên.“The lion king.”

Tô Tuyền sớm ném microphone cho nhân viên, bỗng vọt tới trước Lý Nhược Quang.

“Tiểu Quang, thi xong rồi? Mấy điểm quan trọng tớ đưa cho cậu đều thi được đúng không!” Kéo tay Lý Nhược Quang, Tô Tuyền liền ôm cậu vào lòng.

“Đừng… đừng như vậy, nhiều người nhìn kìa!” Nháy mắt mặt liền đỏ, Lý Nhược Quang hơi giãy dụa.

“Cậu lo cái gì, không phải nhỏ ở đây kìa. Người ta sẽ không nghi ngờ!” Tay vuốt ve cánh tay rắn chắc của Lý Nhược Quang, Tô Tuyền dựa lên vai người yêu cười.

“Cậu còn dám nói à! Tô Tuyền!” Bành Tri Hàn nghe vậy càng tức giận, nhảy dựng lên muốn đập đầu Tô Tuyền. “Đều tại cậu bịa đặt nói cái gì tớ với hai cậu là tay ba. Làm quá trời mấy anh đẹp trai đều nghĩ tớ lẳng lơ ong bướm, bắt cá hai tay!”

“Ai bảo cậu cả ngày dính Tiểu Quang.” Môi mỏng cong lên, trong mắt Tô Tuyền chợt lóe tia gian xảo.

“Này, tớ quen cậu ấy còn sớm hơn cậu có được không!” Bành Tri Hàn lớn tiếng ồn ào, gần đâu nhỏ với Tô Tuyền cãi càng hăng.

“Tiểu Hàn, Tô Tuyền!” Lý Nhược Quang vừa không tránh thoát được Tô Tuyền ôm ấp, cũng khuyên giải không được hai người cãi nhau, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Chúng nữ sinh xa xa nhìn thấy ba người ồn ào, lại ngày càng bất mãn với Bành Tri Hàn hơn.

“Thật là, một mình độc chiếm hai anh đẹp trai, tớ thấy nó cũng không có gì tốt! Không phải nhìn dễ thương một chút sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói bọn họ còn ở chung.”

“Hừ, nó được như vậy thôi! Thiệt được cái mặt.”

“Woa, Gaea đi ra, mau xem! Oa a a ──”

Nhưng rất nhanh, người khác đi ra hấp dẫn hết sức chú ý của mấy cô nàng.

Kế Tô Tuyền đi ra thử giọng, chính là Gaea.

Chỉ thấy hôm nay y mặc áo đen quần đen, trái lại như đồ đôi với Tô Tuyền vậy. Nhưng kiểu giống, màu sắc thì khác, mặc Gaea trên người chính là hoàn toàn không giống vậy. Mái tóc hơi dài cột ra sau, hàng mi dài che dấu con ngươi hơi đỏ, cánh môi màu tường vi khẽ mím, chỉ là nhẹ vén mái, hơi thở yêu mỵ cứ vậy tỏa ra.

“Sao y vẫn yêu nghiệt như vậy chứ!” Bành Tri Hàn bị một đám giọng nữ cao nữ trung kinh động, ngừng lại cãi, nhìn về phía Gaea trên sân khấu.

“Giờ y đã tốt hơn trước kia nhiều.” Vẫn ôm Lý Nhược Quang, Tô Tuyền thừa dịp cậu chưa chuẩn bị hôn một cái trên mặt. “Nghe Lý Đức nói gần đây y rất thích cười.”

“Tuyền!” Màu đỏ trrên mặt Lý Nhược Quang liền không rút đi, cậu đẩy đẩy người phía sau, tỏ vẻ mình bất mãn.

“Tớ đi đây.” Làm bộ như không nghe thấy, Tô Tuyền nhìn Gaea trên sân khấu thử giọng xong tao nhã xuống sân khấu. “Nhớ đừng chạy loạn, ngoan ngoãn đợi tớ hát xong.”

Nói xong, không đợi Bành Tri Hàn phản ứng, Tô Tuyền đã lại hôn một cái Lý Nhược Quang sau đó bay nhanh đi.

Nhìn bóng dáng hắn, Bành Tri Hàn quay đầu, trừng đã chín đỏ Lý Nhược Quang.

“Tiểu Quang, lần sau cậu nhất định phải khi dễ lại!”

“Du.” Trong lều nhựa thô sơ đảm nhiệm hậu trường lâm thời, Gaea mặc trang phục lộng lẫy ngồi trước mặt một anh chàng anh tuấn cao lớn. “Ăn cơm này trước, đợi chút anh dẫn em đi ăn ngon.”

“Em không cần.” Nhìn cũng không nhìn hộp cơm trước mắt một cái, Tạ Du bẹp miệng.“Em đi chốc lát, thứ này không phải người ăn.”

“Du…” Giọng đầy áy náy, ánh mắt Gaea nhìn Tạ Du tràn đầy cưng chiều.

Vươn tay, sờ sờ mặt tinh xảo Gaea, Tạ Du nghiêng mắt nhìn nhân viên bận rộn bên ngoài lều.

“Đây là thức ăn quỷ gì. Athena ăn còn tốt hơn cái này. Em trở lại ngay, không phải ở cửa Tây thôi sao?”

“Du…” Nắm tay Tạ Du, đôi mắt mảnh dài xinh đẹp của Gaea nhìn chằm chằm Tạ Du. “Vậy mua rồi trở lại?”

“Đương nhiên.” Gần đây Gaea nhìn mình rất chặt, trên cơ bản không rời hắn ngoài mười mét, Tạ Du có yêu Gaea như thế nào cũng thấy chịu không nổi. Nghĩ đến sau này hắn cũng sẽ không phân ngày đêm quấn mình thế này, lúc này Tạ Du rốt cục muốn bùng nổ.

“Em đâu chạy trốn, anh làm gì căng thẳng như vậy?”

“Anh không thể mất em.” Trả lời một nẻo, Gaea kề sát, nói nhỏ bên môi Tạ Du. “Em biết rõ, anh không thể mất em.”

“Ai nha, được rồi được rồi! Em không đi!” Giãy tay Gaea ra, Tạ Du bật dậy. “Đừng tới gần em như vậy, em không muốn tới một trận ở trong này đâu. Eo đau muốn chết!”

Từ lần đó sau, hai người rốt cuộc tiêu tan chuyện lúc trước. Vốn thân thể hoàn toàn không thể kháng cự nhau, giờ không cần mất tự nhiên nữa, cuộc sống hai tuần này của Tạ Du có thể tưởng tượng. Mỗi ngày sau khi hoàn toàn vắt khô Gaea, Tạ Du giờ sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là nỗi đau túng dục.

“Em đi đâu? Du?” Phát hiện Tạ Du đang đi ra ngoài, Gaea mặt căng thẳng.

“Đi WC! Nếu anh thấy em sẽ bị bồn cầu nuốt mà nói thì anh đi theo đi!” Nhếch môi cuồng vọng nở nụ cười, Tạ Du vừa lòng thấy Gaea sau khi nghe mình nói, mặt đầy bất đắc dĩ.

“Du…” Trên mặt vẫn mang nụ cười bất đắc dĩ, Gaea chỉ có thể nhìn Tạ Du cất bước vội đi xa. Tuy y thật đúng là muốn theo hắn.

“Cậu đúng là bị ăn đến gắt gao.” Tô Tuyền không biết đi vào khi nào, vừa vặn nhìn thấy cảnh vừa rồi. Trên khuôn mặt lạnh lẽo mang nụ cười nhàn nhạt.

“Chẳng lẽ cậu không phải?” Rũ hàng mi dài, Gaea lại là bộ dáng yêu khí bức người.

“Ha…” Nhẹ nhàng cười lên tiếng, Tô Tuyền mắt chợt lóe. “Thật ra, cậu cố ý đi.”

“Hửm?” Những lời này không đầu không đuôi, nhưng Gaea hình như có cảm giác, nâng lên mắt liếc nhìn Tô Tuyền.

“Tôi nói.” Cố ý ngừng lại một chút, ánh mắt quan sát đến nét mặt Gaea.

“Chuyện chim cổ đỏ, bắt đầu từ khi Tạ Cẩn chết, thật ra cậu biết hết đi. Sau đó cậu cố ý dẫn Thea hướng con đường phạm tội, rồi cố ý lộ ra manh mối cho bọn tôi. Từ đầu tới đuôi, thật ra, đều là cậu cố ý dung túng dẫn đường, sau đó tạo thành đi.”

“Cậu đang nói gì vậy?” Nghe Tô Tuyền nói, biểu cảm trên mặt mảy may không đổi, Gaea khóe môi cong lên. “Còn đang chơi trò trinh thám à? Tôi khuyên cậu bớt chơi lại đi.” Đôi mắt màu đỏ híp lại. “Sẽ hại thân.”

Tô Tuyền không lập tức mở miệng, chỉ lạnh lẽo nhìn Gaea. Một hồi lâu, hắn cười lên.

“Thea trước kia xuất thân là trẻ lang thang, sau này tiếp nhận lại là giáo dục thuần kiểu thức ăn nhanh. Hắn ngay cả đọc sách giáo khoa học nhạc khí để lấy lòng cậu còn không kịp, sao có thể đọc đồng dao gì chứ?”

“Ha?”Gaea nhíu mày.

“Hắn từ đâu biết chim cổ đỏ? Là cậu ám chỉ Tạ Cẩn thứ gì đó trước, rồi sau đó cho Thea gợi ý giống thế đi.” Tô Tuyền vẫn cười, trên mặt xinh đẹp vẫn biểu tình ấm áp.

“Phải không?”Gaea cũng cười tươi hơn, con ngươi càng đỏ, như máu vậy. “Tại sao tôi làm như vậy chứ?”

“Đương nhiên là vì Tạ Du.” Tô Tuyền nhìn về phía cơm hộp trên bàn. “Cậu vì lần nữa có được hắn, cho nên mặc kệ tất cả phát triển mà không hạn chế lại. Hơn nữa vào lúc nào đó còn thêm dầu vào lửa, dẫn chuyện đi hướng càng không xong. Có lẽ cuối cùng Thea uy hiếp Tạ Du là ngoài cậu dự kiến. Nhưng cũng vừa lúc giúp cậu đại ân, làm cậu thuận lợi ôm mỹ nhân về.”

“Cậu thật đúng là sức tưởng tượng phong phú đấy.” Ngồi ở trên ghế, Gaea lại vẫn cười, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về góc áo.

“Gaea cậu yên tâm. Tôi sẽ không nói.” Tô Tuyền chuyển hướng Gaea, nhìn gương mặt yêu mỵ tuyệt mỹ, trong mắt chợt lóe sắc thái kỳ dị. “Thật ra tôi cũng muốn cám ơn cậu. Nếu không phải chuyện lần này, Tiểu Quang sẽ không như bây giờ, ngoan ngoãn nghe lời tôi. Chính bởi vì trải qua trận sinh tử kia, cậu ấy mới càng biết thứ tốt của tôi hơn.”

Gaea không đáp lại, chỉ dùng đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm mỹ nhân lạnh lẽo đứng trước mặt.

Yên lặng thật lâu sau, Gaea cười ra tiếng.

“Hahaha.” Chớp mắt, y vươn tay ra với Tô Tuyền. “Vậy sau này hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Hai bàn tay lạnh lẽo trắng tuyết giống nhau, ở trong bóng tối, bắt tay nhau.