Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 76: Kết cục công bằng




“Nói như vậy, Thea hoàn toàn không biết chuyện chim cổ đỏ gì. Hắn xử lý thi thể như vậy, chỉ là muốn tạo thành hiệu quả giống ma lột da, làm người ta tưởng không khác ma giết người làm sao?”

Bão đã qua đi, hiện tại thành phố X, đã khôi phục rực rỡ của mùa hè. Ánh nắng vàng đang theo ô cửa sổ rộng mở chiếu vào, trong phòng bệnh đều là hơi thở ánh nắng thoải mái.

Lý Nhược Quang sau khi hôn mê hai ngày đã tỉnh lại, vừa ăn lê Tô Tuyền gọt vừa nghe bọn họ kể lại chuyện đã xảy qua.

“Ừm, từ đầu tới đuôi, thật ra tụi mình đều bị Cẩn lừa như chong chóng.” Bành Tri Hàn bất mãn bĩu môi. “Nhưng nghĩ lại khi đó cậu ta đã nửa điên rồi.”

“Đúng vậy, nếu không phải người nhiều chuyện nào đó đem thư gửi lung tung cho là thật. Hôm nay có thể sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Không biết tại sao, Tạ Du cũng ở nơi này, cười xấu xa nhìn Bành Tri Hàn.

“Đừng nói lung tung.” Tô Tuyền vẫn mặt mày lạnh lẽo. “Nếu không phải nhờ chúng tôi, cậu và Gaea sao có thể tan hiềm nghi lúc trước, hòa hảo như ban đầu?”

“Xùy, không có mấy chuyện này bọn tôi cũng sớm ý hợp tâm đầu, tình vững hơn vàng rồi.” Một chút không biết xấu hổ là gì Tạ đại thiếu gia miệng không đứng đắn.

“Hai người đừng nói cái này!” Nhìn sắc mặt Bành Tri Hàn bên cạnh, Lý Nhược Quang nhanh nói sang chuyện khác. “Tớ có chuyện này vẫn nghĩ không rõ, Thea làm sao vào nhà chúng ta. Hắn đột nhiên tới sau lưng tớ, tớ thật sự hoàn toàn không phản ứng kịp. Tớ nhớ rõ mình rõ ràng khóa trái cửa rồi.”

“Là tớ… ” Bành Tri Hàn nghe vậy đầu càng cúi thấp. “Ngày đó tớ thấy cậu và Tô Tuyền… kinh ngạc quá, nên để lại chìa khóa trong ổ. Thea thừa dịp bọn mình không chú ý rút chìa khóa đi, sau đó khi chúng ta trở về đặt lại trên bàn. Cho nên… ”

“Thea này… tinh thần khác thường chút. Thật ra rất thông minh.” Lý Nhược Quang kết luận. “Ài, hình như người vừa đẹp lại thông minh đều rất khác thường.”

“Không sai!” Tạ Du ánh mắt đảo đảo, nhìn thẳng Tô Tuyền.

“A, tớ không nói cậu, Tiểu Tuyền!” Phát hiện ánh mắt Tạ Du, Lý Nhược Quang vội làm rõ ràng.

“Tiểu Quang.” Khẽ cười, Tô Tuyền cầm tay Lý Nhược Quang. “Sao cậu nói tớ được. Tớ biết, cậu nói thật ra giống như Gaea đi. Quả thật là khác thường. Không có sai.”

“Hừ!” Trong lỗ mũi phát ra một tiếng, Tạ Du quay đầu ra ngoài. “Hôm nay Gaea có thể xuất viện, tôi đến tạm biệt mấy cậu một tiếng.”

Ngừng lại một chút, hình như vô cùng không tình nguyện, Tạ Du hừ một câu.

“Cám ơn các cậu, đây là Gaea bảo tôi chuyển lời!”

Nói xong, hắn liền cũng không quay đầu lại đi.

“Tạ Du này, kỳ thật người không tệ.” Nhìn bóng dáng cao lớn đi xa, Lý Nhược Quang bắt đầu kết luận. “Có điều người không được tự nhiên.”

“Tiểu Quang, cậu vừa tỉnh không lâu, đừng nghĩ quá nhiều.” Dịu dàng nói bên tai Lý Nhược Quang, ngón tay thon dài Tô Tuyền nhè nhẹ vỗ về lông mày đen dày.

“Ừ. Tuyền, Tiểu Hàn các cậu trông cũng mệt lắm rồi. Đi nghỉ ngơi đi.” Lý Nhược Quang cảm thấy trên mắt và mặt có chút ngứa, cong môi mỉm cười.

“Không sao, tớ ở bên cạnh.” Tô Tuyền rơi một nụ hôn ở trên môi dày, cười nói.

Bành Tri Hàn chỉ nhìn cảnh ấm áp trước mắt, lẳng lặng dựa vào ghế, không nhớ lại những chuyện đã xảy ra nữa.