“Đài truyền hình xin thông báo tin tức mới nhất liên quan đến cơn bão số 7. Hôm qua sau khi vòng qua từ vùng gần đảo T, hiện giờ cơn bão số 7 đang lấy tốc độ cực nhanh đổ bộ bờ biển phía tỉnh Đông Nam bộ nước ta. Theo chuyên gia dự đoán, khuya đêm nay hoặc sáng mai cơn bão Molave sẽ đến. Mong mọi người dân chuẩn bị tốt công tác phòng tránh bão… ”
Trong phòng khách sáng sủa màu trắng, TV đang đưa tin tức bão. Bành Tri Hàn ngồi xuống ghế nhựa, trong đầu chỉ là hỗn loạn.
“Tiểu Quang… Ngươi đừng xảy ra chuyện gì nha…” Cắn móng tay, Bành Tri Hàn thì thào nói.
Trong đầu, lại hiện lên cảnh đáng sợ Lý Nhược Quang mặt úp sấp nằm trong vũng máu.
……
“Này, Tô Tuyền, cậu đợi chút. Này!!!”
Bởi vì thiếu rèn luyện nên chạy vô cùng vất vả Bành Tri Hàn ra sức gọi, nhưng Tô Tuyền chạy phía trước như không nghe thấy, vừa cười vừa nhanh chóng chạy vào nhà.
Mặt trời đã lên cao, chiếu sáng những hạt cát trắng mịn trên bờ cát, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, dường như giấu kho báu vậy. Khí trời nóng nực ngày hè cũng bắt đầu lan ra trong không khí, thêm tiếng ve sầu, xe cộ qua lại và tiếng du khách vui cười, tấu thành bài hát của tháng Sáu.
“Tô Tuyền ──” Anh chàng cao gầy phía trước đã chạy tới dưới lầu chung cư, đột nhiên ngừng lại.
“Ủa? Thea?” Bành Tri Hàn nhân cơ hội vượt qua, nhìn thấy hắn đang trò chuyện với thanh tú Thea.
“Ha ha, tớ vừa xin bạn học Lý số điện thoại của anh cảnh sát.” Thea hơi mang mỉm cười. “Ai biết đi nửa đường tớ phát hiện quên mang kính theo.”
“Vậy à.” Tô Tuyền gật đầu tỏ vẻ biết. Ba người liền cùng nhau lên lầu.
“Mà, hóa ra bạn học Tô và bạn học Lý là… ” Thea vừa lên cầu thang, vừa nói.
“Ừ, bọn tôi rất yêu nhau.” Không hề có ý lảng tránh, Tô Tuyền tự nhiên thừa nhận.
“Ha ha, xem ra bạn học Tô thật sự rất yêu bạn học Lý nhỉ.” Mặt giấu vào bóng tối cầu thang, Thea tiếp tục cười.
“Ừ.” Không trả lời dư thừa, Tô Tuyền vừa nghĩ đến Lý Nhược Quang, trong lòng liền có một dòng nước ấm không cách nào hình dung. Khóe môi không khỏi cong lên, cười rất dịu dàng.
“A! Đến rồi.” Bành Tri Hàn tới trước cửa trước, nắm tay cầm định đẩy cửa. “Ủa? Cửa khóa trong rồi.”
“Cậu cho ai cũng giống cậu không khóa cửa à, Tiểu Quang tính rất cẩn thận.” Tô Tuyền nhân cơ hội cười nhạo nhỏ.
“Hừ, Tiểu Quang, Tiểu Quang mở cửa!” Bành Tri Hàn gõ cửa, nhưng nửa ngày không có động tĩnh.
“Chắc đi ngủ bù rồi.” Tô Tuyền bên cạnh lạnh nhạt nói. Bành Tri Hàn chuẩn bị lấy chìa khóa ra.
“Hm…? Chìa khóa mình đâu?”
Nhỏ cúi đầu, lục lọi túi trong người.
“Quái, vừa rồi mình còn mở cửa mà.”
“Chắc cậu bỏ trong nhà rồi. Nãy đi vội vàng thế mà!” Tô Tuyền như riết quen, đi tới lấy chìa khóa mở cửa. “May tớ luôn giữ kỹ. Bằng cái tài ném chìa khóa này của cậu, thợ khóa quanh đây chắc mỗi ngày đều ăn no nê.”
“Cậu…” Lườm một cái, Bành Tri Hàn dở khóc dở cười, chỉ có thể nhìn Tô Tuyền đẩy cửa ra, chuẩn bị cùng hắn đi vào.
Nhưng Tô Tuyền không động.
“Hả? Cậu sao vậy?” Đẩy đẩy vai Tô Tuyền, Bành Tri Hàn nghi hoặc.
Tô Tuyền vẫn không nhúc nhích.
Bành Tri Hàn kỳ quái từ bên cạnh hắn nhìn vào.
Vừa thấy, hồn cũng không còn.
Lý Nhược Quang mặt úp sấp, nằm trong vũng máu.
Trong không khí đầy mùi tanh hôi, mà máu của hắn rõ ràng còn chưa đông lại, vẫn đang chảy không ngừng nên chỉ thấy quanh thân hình cao lớn của cậu, vòng tròn máu, chậm rãi lan ra.
Chậm rãi lan ra.