Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 36: Artemis và Orion (1)




Tình yêu của Artemis với Orion: Artemis là nữ thần trong trắng và tươi trẻ nhất vùng đất Olympus. Trong một lần đi săn, nàng tình cờ gặp gỡ và quen biết Orion, con trai của thần đại dương Poseidon và 1 người con gái trần gian. Vốn say mê cung thuật, nữ thần nhanh chóng cảm kích trước tài năng săn bắn của Orion và vẻ ngoài cường tráng của chàng nên chẳng bao lâu sau, tình yêu đã nảy nở giữa hai người. Chuyện đến tai thần Apollo, anh trai của Artemis. Vừa trải qua một cuộc tình đau khổ với tiên nữ Daphne và để bảo vệ cho sự trong trắng vĩnh hằng của nữ thần, thần kiên quyết phản đối lời cầu hôn của Orion dành cho Artemis. Apollo thách nữ thần bắn trúng một vật trôi nổi trên biển. Không do dự, Artemis liền giương cung lên và bắn những mũi tên tuyệt đích. Nhưng oái ăm thay, vật mà nữ thần bắn trúng chính là cái đầu của Orion. Thần Zeus sau đó đã biến Orion thành 1 chòm sao trên bầu trời.

Cũng có dị bản cho rằng, Apollo đã sai con Bò Cạp xuống biển lùng giết Orion. Artemis thấy được, đã bắn chết con Bò Cạp, nhưng Orion trúng độc quá nặng đã qua đời. Hối hận, Apollo đã biến chàng thành 1 chòm sao trên bầu trời và biến con Bò Cạp thành chòm sao Thiên Hạt. Từ đó hễ chòm sao Thiên Hạt xuất hiện thì chòm sao Orion lại mờ dần.

“Artemis thấy bóng người xa xa trên mặt biển, cho rằng là con mồi đúng như lời Apollo. Nàng vì chứng minh tài năng bắn tên của mình, liền lắp tên giương cung bắn ra. Ai biết…”

Trên bục, cô White còn đang không ngừng giảng thần thoại Hy Lạp, John thì ở dưới bàn gật gù ngủ.

“A…” Nhìn bụi hoa hồng đang khoe sắc ngoài cửa sổ, John xoa xoa nước khóe mắt.

Xung quanh đều là cảnh sức sống bừng bừng. Cây liễu trong quảng trường ngôi trường nảy ra mầm mon, xanh nhạt tươi non, ở trong gió tỏa ra mùi cỏ tươi mát. Băng trong hồ dần tan, cá chép màu vàng vui vẻ bơi qua bơi lại. Thỉnh thoảng, còn có vài chú chim én, sau khi xuyên qua nhành liễu, lướt qua mặt hồ, tạo nên vòng gợn sóng ríu ra ríu rít hót ca dưới mái hiên phòng học.

“Mùa xuân tươi đẹp thế này, lại phải ở trong lớp nghe khóa văn học nhàm chán.” Nhỏ giọng nói thầm, John liếc mắt nhìn bên cạnh Bella, người phía sau đang hết sức chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa viết viết vẽ vời trong sổ.

“A ── cho nên mình ghét học sinh ngoan!” Đau khổ nhíu mày, John ở trong lòng hô to.

Từ sau khi Tạ Du tạm nghỉ học, cùng bàn John  tiết văn học liền biến thành Bella*. Nói thật, so với Bella học sinh ngoan nghiêm túc lại cẩn thận, mọi việc kỹ lưỡng. John vẫn thích nghịch ngợm gây sự, luôn có ý tưởng mới là King hơn.

*Sau bàn John là King, Bella là viết tắt của Isabella.

“Nếu King ở đây, khẳng định sẽ nghĩ làm thế nào bắt hai con chim kia.” Nhìn chim én bay tới bay lui ngoài cửa sổ, John liền thấy trong lòng ngứa ngáy, nhưng đồng bọn gây chuyện ngày xưa giờ không còn ở đây, một mình mình, thật buồn chán.

“Ai ──” Lại thở dài một hơi, John quay đầu nhìn Gaea ngồi bên kia lớp.

Hắn giống như Bella, cũng đang nghiêm túc vừa nghe vừa ghi chép. Từ góc John nhìn sang, ánh sáng xuyên qua vai hắn, chiếu sáng gò má trắng lóng lánh trong suốt của hắn, in lên tường cái bóng đẹp đẽ.

Dù nhìn từ góc độ con trai, John cũng phát ra từ đáy lòng cảm giác, Gaea rất đẹp.

Mái tóc dài đen bóng mềm mại, rũ tới nửa đầu vai, đôi mắt mảnh dài sáng sủa hữu thần, phối với cái mũi thẳng và đôi môi hồng.

“Mấy vị thần trong thần thoại, chắc chỉ đến thế.” Lòng thầm nghĩ, John đã hoàn toàn rơi vào thế giới của mình.

Ngũ quan hoàn mỹ, dáng người thon dài, đầu óc thông minh, nếu nói thần cũng có thiên vị, ngẫu nhiên sáng tạo ra con cưng toàn ưu điểm. Như vậy Gaea nhất định chính là con cưng của thần. Theo lý thuyết, siêu cấp tinh anh như Gaea sẽ không có quan hệ gì với John. Nhưng bởi vì Tạ Du, bọn họ quen nhau.

Quan hệ giữa Gaea và Tạ Du, cái đó rõ như ban ngày.

Đương nhiên, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ tốt là bình thường. Nhưng trong mắt John, quan hệ của họ thật sự quá thân mật. Cùng đi cùng về không tính, ánh mắt thường xuyên trao đổi giữa hai người, quả thực giống như là ── người yêu trong tình yêu cuồng nhiệt.

Cho nên, Tạ Du tạm nghỉ học sắp bốn tháng, Gaea thì vẫn như thường, cái này thật sự rất kỳ quái.

“Rốt cuộc là sao thế nhỉ?” Trên bục cô White đã giảng đến Artemis và Apollo trở mặt.

John còn đang suy nghĩ bạn tốt tạm nghỉ không đi học. Từ sau năm mới khai giảng đến bây giờ, hắn ngay cả mặt cũng không lộ ra, nhà Bellton nói là bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng cần phải tĩnh dưỡng.

Bệnh truyền nhiễm có bao nhiêu nghiêm trọng, John không biết, hắn chỉ biết là ngay cả bé gái nhà Bellton cũng bởi vì nhiễm bệnh mà chết. Không có gặp cô bé kia mấy lần nên John không buồn gì lắm, duy nhất làm hắn lo lắng là tình trạng của bạn tốt.

Nhưng kỳ quái là, mặc kệ hắn hỏi như thế nào, Gaea chỉ lạnh lùng nhìn hắn không nói lời nào; mà Tạ Cẩn thì xoay người bỏ chạy, cũng không cho hắn nói xong.

Thật sự là rất kỳ quái!

Lại lần nữa ở trong lòng thở dài, John tiếp tục quan sát Gaea. Hình như hắn nghe được cái gì thú vị hay nghĩ tới chuyện gì, môi mím chặt, đôi mắt màu đỏ mang theo chút màu máu. Chỉ là nháy mắt, hắn liền từ vị thần trên trời, hóa thân mà thành yêu ma dưới đất, tỏa ra hơi thở làm người ta sợ hãi.

“John!” Sợ hết hồn, John hồi thần thì phát hiện cô White đang gọi hồn mình.

“Có!”

“Mời em trình bày một chút cái nhìn đối với tình yêu bi kịch của Artemis và Orion?”

“Dạ?”

Cái gì với cái gì? Mắt mở to như mắt trâu, nhưng đáp án sẽ không tự chạy đến. Bella bên cạnh mặt đầy cười nhạo… 

“Cho nên mình ghét con gái nghiêm túc!” Lại bị phạt viết thêm một phần luận văn nữa, John nguyền rủa với thần linh, sau đó quay lại phát hiện Gaea đã bình tĩnh đi ra lớp học.

“Trời ạ! Không đuổi kịp rồi!” Không khỏi ôm đầu khóc rống. “Cho nên, mình ghét nhất là con gái nghiêm túc, nhất là I mở đầu!”

Tiết trời đã là mùa xuân, lễ Giáng Sinh bi thảm ấy vẫn rõ ràng trước mắt. Tạ Cẩn đứng dưới ở gốc cây đào vẫn mang đóa hoa phấn hồng bắt đầu đâm chồi, xa xa nhìn biệt thự Bellton.

Kiến trúc gạch đá đã gần trăm năm lịch sử, bởi vì thời gian trôi qua mà phủ đầy rêu xanh, vách tường trắng ngả màu bám đầy dây thường xuân, mái nhà màu đỏ bị gió táp mưa sa hơi có chút đổi màu, biệt thự Bellton hôm nay cũng trang nghiêm như xưa.

Từ góc độ Tạ Cẩn, có thể nhìn thấy từng cánh cửa thủy tinh khảm trên tường gạch, chúng nó từng cái sắp hàng chỉnh tề, đều là khung gỗ, bản lề màu bạc.

Chỉ trừ một cánh cửa.

Đó là căn phòng gần cuối hành lang lầu hai, cửa sổ bị thanh thép phẳng đóng lại kiên cố, giống như là cửa sổ tù giam vậy.

Là phòng Gaea.

Lúc này, đang có người tựa vào cửa sổ. Hắn nửa ngồi trên cửa sổ, hai mắt nhìn phương xa. Cách thủy tinh vẫn có thể nhìn thấy làn da lúa mạch và ngũ quan anh tuấn của hắn, cùng với áo sơ mi trắng tơ tằm mỏng manh trên người hắn.

Tạ Cẩn không nhúc nhích nhìn người này, tuy rằng khoảng cách xa xôi nhìn không rõ lắm, nhưng cậu vẫn cố gắng nhìn. Người ấy nhìn bầu trời rất lâu, rốt cuộc dường như cảm nhận được Tạ Cẩn nhìn chăm chú, hắn quay đầu qua.

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Tiêu sái cười, người ấy vẫn không thay đổi tính cách ngày xưa, phất phất tay với Tạ Cẩn rồi hắn kéo bức màn màu hồng, ngăn cách mình với ánh sáng bên ngoài.

Chỉ còn lại mình Tạ Cẩn, nhìn bức màn hồng, thì thào lẩm bẩm.

“Ta có tội… Ta có tội… ”