Nhận mệnh đi ra khỏi phòng, Tạ Du cúi đầu đóng lại cửa thì phía sau có một bàn tay sờ lên eo hắn.
“A… ” Còn chưa kịp kinh hô, cả người đã bị phía sau đè lên cửa.
Người kia đè sát Tạ Du, vừa dí sát vào tai hắn thở, vừa lấy tay vói vào quần áo hắn.
“Gaea… Đừng như vậy.” Nhận ra người phía sau là ai, Tạ Du khẩn trương đến mức nhìn quanh bốn phía, đây là trên hành lang chính, bị người nhìn thấy không tốt.
“Chuẩn bị tốt chưa?” Không để ý đến Tạ Du lo lắng, đôi mắt đỏ nheo lại. Bàn tay thon dài lạnh lẽo đã vói vào đũng quần Tạ Du.
“Em ướt rồi…” Giọng điệu bình thường như kể chuyện, làm người trong lòng run rẩy.
“Gaea!” Tức giận dùng trừng người phía sau, lại chỉ đổi lấy nụ cười yêu diễm của người nọ.
“Thật muốn đi vào nơi này của em ngay bây giờ!” Bàn tay khác bắt đầu xoa nắn bờ mông mềm mại của Tạ Du, sau khi thành công làm hắn thở gấp thăm dò vào kẽ đùi, cách vải âu yếm cửa vào không ngừng mấp máy. “A? Co rút mạnh vậy?”
Nhẹ nhàng cười, Gaea hôn hôn vành tai thật dày.
“Là đang chờ anh đúng không?”
“Gaea!” Bỗng nhiên giãy dụa, Tạ Du mở to mắt trừng hắn.
“Anh không thể kiên nhẫn đợi đến sau cơm chiều sao?” Vừa nói xong, Tạ Du liền hối hận.
Quả nhiên, nghe đến câu này cả người Gaea hưng phấn lên, hơi thở lửa lòng quanh thân tăng vọt.
“Ý em là?”
Cúi đầu, Tạ Du không muốn nhìn chàng trai mĩ lệ đầy hơi thở tà ác trước mắt. Thời khắc này rốt cuộc đã đến, cùng người ấy kết làm một thể, hoàn toàn trở thành của hắn. Tuy đã sớm có giác ngộ, nhưng khi thật sự đối mặt vì sao vẫn sợ hãi thế này?
Không phải bởi vì không yêu, mà là bởi vì yêu quá sâu.
Từ khóe mắt nhìn bóng người xinh đẹp từ nhỏ đã ở bên mình, da thịt trắng nõn như tuyết, môi mỏng kiều diễm ướt át, nếu không nhìn ánh mắt tà ác, thật có thể coi là thiên thần rơi xuống trần gian, làm người ta say mê. Một người như vậy, tại sao lại say mê mình đến thế? Vô số đêm chỉ ôm mình, đôi môi chỉ hôn mình, đôi mắt chỉ nhìn mình, bày tay chỉ vuốt ve mình, tất cả mọi thứ.
“Gaea… Tại sao anh yêu em vậy?” Đột nhiên, Tạ Du hỏi như vậy.
“Hửm?” Như là chưa từng nghĩ tới vấn đề này, Gaea nghiêng đầu tự hỏi, dáng vẻ nghiêm túc không ngờ lại hồn nhiên dễ thương vô cùng. “Anh không biết.”
Quay đầu, tiếp tục bình tĩnh nhìn Tạ Du, như chê nhìn góc nghiêng thế này không đủ, dùng lực chuyển hắn lại, mặt đối mặt với mình.
“Dù sao chính là anh yêu em.”
Đôi môi màu tường vi ra kết luận, nở nụ cười mê hoặc.
“Rốt cuộc có được em.”
“Gaea… ”
Phảng phất cởi bỏ mọi phòng bị, Tạ Du khẽ gọi tên người trước mắt. Lâu dài truy đuổi rốt cục sắp kết thúc. Gaea, dù anh có gạt em, em cũng cam tâm tình nguyện…
Là ai ngẩng đầu lên trước?
Là ai ôm chặt đối phương trước?
Tất cả đều không quan trọng. Hai người yêu nhau, ôm chặt nhau, hôn nhau nồng nàn, dường như trong thế giới chỉ có nhau, sưởi ấm nhau, yêu nhau…
“Hai người đang làm gì!” Một giọng nói bén nhọn, đánh vỡ hai người ngọt ngào.
Cùng quay đầu lại thì phát hiện một thiếu nữ đang nhìn thẳng bọn họ. Mái tóc đen thật dài xõa bên mặt, hàm răng dễ thương như trân châu dưới ánh đèn khúc xạ ánh sáng xanh ngọc.
Là Savannah.
“Hai người… ” Đôi mắt mở to đến không thể to hơn, Savannah không thể tin cảnh trước mắt: Người nàng yêu đang cùng anh trai hôn nhau. Nhìn từ góc này, bọn họ ôm chặt nhau như muốn dung hòa lẫn nhau vào trong người mình.
“Bọn anh… ” Không biết nên giải thích thế nào, Tạ Du ngớ ra nhìn Savannah.
Gaea thì hình như vô cùng bình tĩnh, hơi hơi buông ra người trong lòng. Môi mỏng hé mở.
“Anh và Du yêu nhau, chỉ đơn giản như vậy.”
“Không ──” Những lời này không thể nghi ngờ mang đả kích nặng cho Savannah, nàng không ngừng lắc đầu, không muốn tin.
“Không, Du, sao anh có thể… ” Khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến dạng. “Sao anh có thể… ”
“Anh rõ ràng nói chỉ yêu mình em!”
Giọng nữ sắc bén vang vọng trong hành lang trống trải, lại như sấm sét đánh vào hai người khác.
“Du?” Chậm rãi buông ra người trong lòng, Gaea nheo lại mắt. “Em có nói như vậy?”
“Em… em không có!” Tạ Du nhìn thiếu niên tuyệt mỹ trước mắt. Nhiệt tình mãnh liệt trong đôi mắt nguội đi.
“Anh gạt người!” Bên kia Savannah lớn tiếng kêu lên. “Ngày đó, trong rừng cây, rõ ràng anh… anh hôn em, anh đã nói anh yêu em! Anh gạt người anh gạt người!”
Không khí đông cứng.
“Không, anh không có!” Chỉ cảm thấy lòng rối tơ vò, Tạ Du chỉ có thể nói thế với Savannah. “Trước giờ anh chưa bao giờ nói vậy với em.”
“Ha ha ha ──” Đột nhiên cười lên, Savannah chậm rãi lui ra sau. “Sao anh có thể nói anh không có được… Anh Du… Savannah đã đem chính mình cho anh… Sao anh có thể nói anh không có được… ”
Một bàn tay tóm cánh tay hắn, lạnh giá.
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt vừa rồi còn nồng nhiệt vô cùng giờ chỉ còn lạnh lùng, Tạ Du chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
“Không, em không có, em ấy nói đều là giả!”
“Du em ──” Gaea há miệng, định nói cái gì.
“A ──!” Tiếng thét thảm thiết với âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên.
Hai người quay đầu.
Có lẽ là bởi vì cảm xúc quá kích động, Savannah trượt chân, từ trên thang lầu lăn xuống.
“Savannah!!!” Không để ý giải thích, Tạ Du lập tức nhào xuống.
Dưới lầu, Savannah nằm đấy, mái tóc dài đen xõa dưới đất, từ góc nhìn Tạ Du, chỉ có thể nhìn thấy cần cổ tuyết trắng.
“Savannah em thế nào?” Phía sau Gaea còn chạy nhanh hơn, vượt qua Tạ Du định đỡ Savannah dậy.
Bốp một tiếng.
Đánh tay anh trai, thiếu nữ loạng choạng đứng lên, tóc dài rối tung lộn xộn, đôi mắt đẹp luôn luôn trong veo đầy sự thù hận.
“Anh rất đắc ý đi, anh trai!” Giọng nói như khóc.“Anh có được anh Du! Anh thắng, anh rất đắc ý đi! Oa ──”
Như đau khổ vô cùng, thiếu nữ ôm bụng mình, rồi quay đầu liều mạng trừng hai người sững sờ phía sau, nghiêng ngả lảo đảo muốn ra ngoài.
“Savannah!” Gaea tỉnh táo lại trước xông ra ngoài theo.
“Đừng tới đây!” Savannah the thé kêu, bên ngoài không biết từ khi đã bắt đầu rơi tuyết, đọng thành lớp tuyết trắng mỏng trong suốt.
“Đừng tới đây!!” Trong đôi mắt đen to chảy ra hai hàng nước mắt, cô bé cúi người, dường như rất đau đớn. “Hức, đau quá… đau quá!”
“Savannah em đau ở đâu? Anh xem giúp em!” Mọi thứ xảy ra quá đột nhiên, Gaea chỉ có thể vươn tay định gọi lại em gái đã gần như điên cuồng.
“Đừng tới đây! Đừng tới đây!” Vẫn là tiếng thét to, thiếu nữ hình như ngày càng đau đớn. Lùi sau vài bước, từng chút ngã ngồi dưới nền tuyết.
“Savannah!” Tạ Du theo sát sau Gaea thấy thế cũng nhịn không được lớn tiếng kêu tên cô.
“A ── a đây là… ” Như cảm giác được cái gì, thiếu nữ vươn tay sờ giữa hai chân mình ướt át.
Run rẩy nâng lên, trên hai bàn tay, tất cả đều là máu tươi.
Hai thiếu niên trơ mắt nhìn mọi thứ trước mắt: Thiếu nữ ngẩn ngơ nhìn hai tay đã nhuộm đỏ, dưới thân cô bé trên nền tuyết trắng, một bãi hoa màu máu, chầm chậm lan ra…
“A a a a ──” Tiếng kêu đau đớn quanh quẩn trong tuyết mênh mông.
_______
Không rảnh quan tâm tình cảm phức tạp của ba người, Gaea và Tạ Du nhanh chóng đưa Savannah đến trạm xá trong trấn.
Khi bọn họ ôm cả người là máu Savannah vào ngay cả bác sĩ cũng sững sờ.
Lúc này, Gaea, Tạ Du và Tạ Cẩn, đang ngồi đợi ngoài phòng mổ. Khác với Gaea vẫn luôn nôn nóng nhìn cánh cửa đóng chặt, Tạ Du chỉ nhìn chằm chằm mặt nghiêng như pho tượng của Gaea ngẩn người.
Mọi thứ xảy ra vừa rồi làm hắn đến giờ vẫn rối loạn vô cùng. Mà Gaea bắt đầu từ đấy không rảnh bận tâm hắn, bây giờ, cũng chỉ quan tâm an nguy Savannah.
Gaea, em hoàn toàn không biết Savannah nói những câu đó là ý gì, anh thật sự phải tin tưởng em.
Quay đầu, Tạ Du thầm mắng mình, Savannah tính mạng nguy hiểm, mình còn ở đây nghĩ lung tung, thật sự là rất quá đáng.
Khi Tạ Du quay đầu đi, Gaea khẽ liếc khuôn mặt tuấn tú trắng bệch sau đó lập tức thu hồi, tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa trước mắt.
Du, Savannah nói rốt cuộc là sao thế này? Giờ anh rất muốn em giải thích.
Âm thầm véo mình một cái, Gaea cắn chặt răng, Savannah nguy hiểm như vậy, mình lại còn nghĩ đến Tạ Du, thật không đáng là anh!
Hai người mang hai tâm sự đều không có chú ý tới một góc ghế dựa, Tạ Cẩn cuộn mình lại không ngừng run rẩy.
“Savannah… ”
Cạch một tiếng, cửa phòng mổ mở, bác sĩ trên người vết máu loang lổ đi ra.
“Bác sĩ! Em gái tôi thế nào rồi!” Gaea lập tức xông lên, khuôn mặt đẹp đầy nôn nóng.
“Cô bé sảy thai…” Bác sĩ mím chặt môi. “Thai sảy hơn ba tháng, thành băng huyết.”
“Cái gì? Sảy thai?” Bỗng nhiên mở to mắt, Gaea quay đầu, mờ mịt nhìn Tạ Du. Nhưng sự ngỡ ngàng chỉ duy trì một giây, giây sau, con ngươi màu đỏ đột nhiên co lại, ánh mắt như mũi dao chỉ vào người Tạ Du.
“Hiện giờ tình huống rất nguy hiểm, nơi này quá nhỏ, không có cách nào, cần chuyển nhanh cô bé đến bệnh viện.” Bị nhìn chằm chằm thiếu niên mở miệng, vừa định giải thích cái gì, lại bị câu kế tiếp của bác sĩ đánh gãy.
“A ──” Phía sau truyền đến tiếng kêu đau đớn, Savannah nằm trên cáng bị nâng ra.
“Đây là làm gì!” Gaea tóm quần áo bác sĩ.
“Chúng tôi đã liên hệ bệnh viện, đang chuyển bệnh nhân đi, lên xe ngựa là đến rồi!”
“A ──” Cô bé tái nhợt kêu lên. “Đau quá đau quá ──”
“Các cậu là người nhà của bệnh nhân phải không?” Bác sĩ tiếp tục nói. “Hi vọng các cậu có thể làm bệnh nhân tỉnh táo lại, bệnh nhân lộn xộn thế này, tình huống sẽ càng nguy hiểm hơn.”
Nghe bác sĩ nói, Gaea và Tạ Du quỳ ở bên cạnh Savannah, không ngừng trấn an cô bé đau đớn.
“Đừng khóc, anh ở đây!” Gaea nắm tay cô bé, lạnh như băng, môi của hắn không khỏi run lên.
“Đau quá ── đau chết mất ──” Bởi vì mất máu quá nhiều và đau đớn tra tấn, thiếu nữ đã mất đi thần trí, chỉ biết không ngừng kêu lên đau đớn.
“Savannah!” Bên cạnh Tạ Du không biết phải như thế nào, chỉ có thể cúi đầu gọi tên cô.
“Anh Du?…” Đột nhiên, cô bé ngừng kêu, mở ra đôi mắt vẫn nhắm mặt. “Em đau quá, anh Du…”
Vươn tay phía thiếu niên anh tuấn, Savannah khóc lên.
“Em đau quá, anh Du!”
Gaea chỉ ngơ ngác nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt.
Tạ Du vội vàng cầm tay cô, phát hiện lạnh băng, hắn đem bàn tay nhỏ nắm đến trước ngực mình.
“Không đau không đau, anh ở đây.”
Thiếu nữ cách hai mắt đẫm lệ, mỉm cười với thiếu niên.
“Anh Du, em rất yêu anh, anh yêu em sao?”
Tạ Du sửng sốt, thiếu niên vẫn quỳ bên cạnh quay lại, đôi mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm mình. Không dám quay đầu nhìn thẳng hắn, Tạ Du chỉ có thể nắm tay thiếu nữ. Trong lòng, có gì đó đang chậm rãi vỡ vụn.
“Em đau quá, em đau quá, em đau quá a a a ──” Thiếu nữ lúc này đột nhiên tiếng hét ầm lên, âm thanh the thé không ngừng vang vọng trong trạm xá.
“Savannah!” Gaea nhìn xuống phía dưới, cả dra giường đã bị nhuộm đỏ, máu tươi theo cáng chảy xuống đất.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Điên cuồng gọi to. “Bác sĩ! Khi nào xe đến? Em gái tôi chảy rất nhiều máu!”
“Trên đường tuyết lớn! Xe không thể chạy tới kịp!” Bác sĩ cũng gấp đến như kiến bò trên chảo nóng. “Không đến kịp cô bé sẽ thật sự chảy máu mà chết!”
“Cái gì?”Gaea nghe vậy đứng lên, nắm áo bác sĩ. “Ông nói cái gì? Savannah sẽ chết?”
Khuôn mặt đẹp vặn vẹo, như ác quỷ.
“Cô bé chảy máu nhiều thế này, giờ lại không dừng được.”
Bác sĩ còn chưa nói xong, bên này Savannah kêu càng lớn hơn.
“Anh Du! Em đau quá! Anh Du! Em đau quá!!!”
“Savannah…” Một câu cũng không nói ra được Tạ Du chỉ có thể cúi đầu gọi tên của cô.
“Anh Du… anh Du…” Như cảm ứng được thiếu niên gọi, cô gái trẻ vô cùng đau đớn hơi nâng lên mặt, đồng tử đã bắt đầu tan rã cố gắng tìm cái gì, đôi môi tái nhợt khẽ cười.
“Anh Du… Anh ấm quá… ” Bàn tay nhỏ lạnh lẽo dùng lực, cầm lại Tạ Du.
“Savannah…”
Thiếu nữ cả người đẫm máu, nàng dùng khuôn mặt trắng bệch mỉm cười rực rỡ với thiếu niên anh tuấn đang quỳ dưới đất. Mà thiếu niên này, như kỵ sĩ vậy, nắm chặt tay nàng. Hai người giống như tranh vẽ tỏa ra ánh sáng, nhưng như kim châm đau nhói thiếu niên xinh đẹp bên cạnh.